Cố Như Sinh xoa nắn khuôn mặt đau đớn, đi tới trước máy tính, vừa tháo USB ra thì điện thoại trong túi lại vang lên, là Kỳ Vi Vi gọi tới.
Cô ấy hẹn cô tan làm đi quán bar thành phố, bảo rằng tâm tình không vui, gọi cô tới đó làm vài ly rượu.
Cố Như Sinh dặm thêm vài lớp phấn lót lên mặt rồi mới đi tới chỗ hẹn với Kỳ Vi Vi, bởi cô sợ cô bạn mình sẽ nhìn thấy vết bầm trên cằm.
Nhưng vẫn không cách nào giấu diếm được ánh mắt của Kỳ Vi Vi.
"Cố Như Sinh! Cậu nói xem cậu có phải là quá rẻ rúng đê tiện rồi không! Hạ Mặc Luân đã đối xử với cậu như thế rồi mà cậu còn không ly hôn anh ta đi! Chẳng lẽ cậu thực sự định dây dưa với anh ta tới ba bốn mươi tuổi sao? Lãng phí toàn bộ tuổi xuân tươi đẹp của mình trên người một tên đàn ông cặn bã, thật sự chẳng đáng chút nào! Biết không? Chẳng đáng chút nào!"
Kỳ Vi Vi vừa uống rượu vừa rót rượu vào ly cho Cố Như Sinh.
Bên tai là tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc, Cố Như Sinh mặc đồ công sở màu đen, mái tóc dài màu đen búi cao, trông cực kỳ lạc lõng với bầu không khí trong quán bar này.
Kỳ Vi Vi thấy cô nãy giờ chẳng nói năng gì, bèn giơ tay kéo chiếc dây buộc tóc màu đen của cô xuống.
Trong chớp mắt, mái tóc dài tới eo bung xuống. Bộ tóc quăn hơi rối khiến khuôn mặt chững chạc nghiêm túc của cô trở nên vô cùng quyến rũ.
"Đây mới là Cố Như Sinh! Cố Đát Kỷ!"
Kỳ Vi vi nói như vậy là vì hồi đại học, Cố Như Sinh chính là hoa khôi giảng đường hoàn toàn xứng đáng của trường học bọn họ.
Cố Như Sinh có khuôn mặt thuộc dạng trái xoan nhỏ nhắn với đôi mắt to tròn quyến rũ, và sống mũi vừa cao vừa thẳng.
Lại thêm làn da trắng nõn, mịn màng, tóc uốn xoăn từ xưa tới nay, dù không trang điểm thì cũng khiến người ta cảm thấy cô rất quyến rũ.
Bởi vì có quá nhiều người theo đuổi cô mà đám nữ sinh cùng ký túc xá thường nói cô là Đát Kỷ chuyển kiếp, dù có ngồi một chỗ không nói năng gì thì cũng có thể khiến đám đàn ông con trai mê đắm.
Nhưng Cố Như Sinh lại chưa từng có tin đồn tình cảm với bất cứ nam sinh nào.
Lúc trước bọn họ đều cho rằng Cố Như Sinh cành cao, hoặc là trong lòng đã sớm có lựa chọn.
Nào biết còn chưa tốt nghiệp đại học, cô lại đột ngột tuyên bố chuẩn bị lập gia đình, đối phương còn là thái tử của Hạ Thị - Hạ Mặc Luân.
Lúc ấy thật ra Hạ Mặc Luân không hề lăng nhăng như bây giờ, trái lại anh ta còn rất chung tình.
Gần như người trong trường đều biết Hạ Mặc Luân có một cô bé lọ lem, tên là Mục Đông, hai người đã yêu nhau từ hồi cấp ba.
Cố Như Sinh đột nhiên kết hôn với Hạ Mặc Luân, thật sự là có chút trở tay không kịp.
Vả lại hôm kết hôn, Hạ Mặc Luân hoàn toàn không xuất hiện, là chính Cố Như Sinh tự mình hoàn thành lễ cưới.
Lúc ấy, Kỳ Vi Vi là phù dâu đã tức tới mức không chịu nổi.
Hiện giờ thì hay rồi, kết hôn đã ba năm mà Hạ Mặc Luân ra ngoài chơi bời càng ngày càng táo tợn hơn, không hề để ý thân phận người đã kết hôn của mình.
Đến bây giờ Kỳ Vi Vi vẫn không rõ, hai con người vốn cực kỳ xa lạ năm đó tại sao lại đột nhiên kết hôn với nhau?
Còn cả Mục Đông kia nữa, từ sau khi Hạ Mặc Luân và Cố Như Sinh kết hôn, cô ta không hề xuất hiện dù chỉ một lần, dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.
"Sinh Ca, cậu nói thật với mình đi, rốt cuộc năm đó cậu kết hôn với Hạ Mặc Luân là có nỗi khổ tâm gì chăng?"
Cố Như Sinh cầm ly rượu nhấp một hớp, khẽ cười với Kỳ Vi Vi: "Đừng đoán mò, mình thì có nỗi khổ tâm gì chứ?"
"Nếu không có, chẳng lẽ lúc trước là vì cậu thật sự yêu Hạ Mặc Luân nên mới gả cho anh ta?"
Nghe Kỳ Vi Vi hỏi như thế, trong mắt Cố Như Sinh khẽ vụt lóe chút đau thương, cô trầm tư một lát rồi đáp: "Có lẽ thế..."
Dứt lời, cô đặt ly rượu xuống, nhân lúc Kỳ Vi Vi chưa hỏi tiếp bèn lập tức đứng dậy: "Mình đi nhà vệ sinh chút, cậu cứ uống trước đi."
Thực ra Cố Như Sinh không hề đi nhà vệ sinh, mà cảm thấy trong quán bar này quá ồn, muốn tìm chỗ một yên tĩnh vắng vẻ.
Bởi vì lúc này tâm tình cô đã hoàn toàn rối loạn.
Cô nhớ tới câu hỏi ban nãy của Kỳ Vi Vi, còn cả việc Hạ Mặc Luân chửi cô không bằng gái điếm, nơi ngực như thoáng chút đau nhói.
Đau tới mức như sắp khóc tới nơi.
Cô đi ngang qua một căn phòng, thấy bên trong tối om, bèn đẩy cửa bước vào.
Có điều khi cô vừa bước vào, nước mắt sắp tuôn rơi, thì bị một lực khá mạnh đè lên cửa.
Hơi thở xen mùi rượu và thuốc lá của người đàn ông lập tức phả vào mặt, rất nóng...
"Ai phái cô tới!"
Gì mà ai phái cô tới?
Trong bóng tối, Cố Như Sinh hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi của người đàn ông trước mắt, theo bản năng cô giơ tay đẩy anh ta ra.
"Buông tôi ra!"
Cố Như Sinh xoa nắn khuôn mặt đau đớn, đi tới trước máy tính, vừa tháo USB ra thì điện thoại trong túi lại vang lên, là Kỳ Vi Vi gọi tới.
Cô ấy hẹn cô tan làm đi quán bar thành phố, bảo rằng tâm tình không vui, gọi cô tới đó làm vài ly rượu.
Cố Như Sinh dặm thêm vài lớp phấn lót lên mặt rồi mới đi tới chỗ hẹn với Kỳ Vi Vi, bởi cô sợ cô bạn mình sẽ nhìn thấy vết bầm trên cằm.
Nhưng vẫn không cách nào giấu diếm được ánh mắt của Kỳ Vi Vi.
"Cố Như Sinh! Cậu nói xem cậu có phải là quá rẻ rúng đê tiện rồi không! Hạ Mặc Luân đã đối xử với cậu như thế rồi mà cậu còn không ly hôn anh ta đi! Chẳng lẽ cậu thực sự định dây dưa với anh ta tới ba bốn mươi tuổi sao? Lãng phí toàn bộ tuổi xuân tươi đẹp của mình trên người một tên đàn ông cặn bã, thật sự chẳng đáng chút nào! Biết không? Chẳng đáng chút nào!"
Kỳ Vi Vi vừa uống rượu vừa rót rượu vào ly cho Cố Như Sinh.
Bên tai là tiếng nhạc sàn đinh tai nhức óc, Cố Như Sinh mặc đồ công sở màu đen, mái tóc dài màu đen búi cao, trông cực kỳ lạc lõng với bầu không khí trong quán bar này.
Kỳ Vi Vi thấy cô nãy giờ chẳng nói năng gì, bèn giơ tay kéo chiếc dây buộc tóc màu đen của cô xuống.
Trong chớp mắt, mái tóc dài tới eo bung xuống. Bộ tóc quăn hơi rối khiến khuôn mặt chững chạc nghiêm túc của cô trở nên vô cùng quyến rũ.
"Đây mới là Cố Như Sinh! Cố Đát Kỷ!"
Kỳ Vi vi nói như vậy là vì hồi đại học, Cố Như Sinh chính là hoa khôi giảng đường hoàn toàn xứng đáng của trường học bọn họ.
Cố Như Sinh có khuôn mặt thuộc dạng trái xoan nhỏ nhắn với đôi mắt to tròn quyến rũ, và sống mũi vừa cao vừa thẳng.
Lại thêm làn da trắng nõn, mịn màng, tóc vốn quăn từ xưa tới nay, dù không trang điểm thì cũng khiến người ta cảm thấy cô rất quyến rũ.
Bởi vì có quá nhiều người theo đuổi cô mà đám nữ sinh cùng ký túc xá thường nói cô là Đát Kỷ chuyển kiếp, dù có ngồi một chỗ không nói năng gì thì cũng có thể khiến đám đàn ông con trai mê đắm.
Nhưng Cố Như Sinh lại chưa từng có tin đồn tình cảm với bất cứ nam sinh nào.
Lúc trước bọn họ đều cho rằng Cố Như Sinh cành cao, hoặc là trong lòng đã sớm có lựa chọn.
Nào biết còn chưa tốt nghiệp đại học, cô lại đột ngột tuyên bố chuẩn bị lập gia đình, đối phương còn là thái tử của Hạ Thị - Hạ Mặc Luân.
Lúc ấy thật ra Hạ Mặc Luân không hề lăng nhăng như bây giờ, trái lại anh ta còn rất chung tình.
Gần như người trong trường đều biết Hạ Mặc Luân có một cô bé lọ lem, tên là Mục Đông, hai người đã yêu nhau từ hồi cấp ba.
Cố Như Sinh đột nhiên kết hôn với Hạ Mặc Luân, thật sự là có chút trở tay không kịp.
Vả lại hôm kết hôn, Hạ Mặc Luân hoàn toàn không xuất hiện, là chính Cố Như Sinh tự mình hoàn thành lễ cưới.
Lúc ấy, Kỳ Vi Vi là phù dâu đã tức tới mức không chịu nổi.
Hiện giờ thì hay rồi, kết hôn đã ba năm mà Hạ Mặc Luân ra ngoài chơi bời càng ngày càng táo tợn hơn, không hề để ý thân phận người đã kết hôn của mình.
Đến bây giờ Kỳ Vi Vi vẫn không rõ, hai con người vốn cực kỳ xa lạ năm đó tại sao lại đột nhiên kết hôn với nhau?
Còn cả Mục Đông kia nữa, từ sau khi Hạ Mặc Luân và Cố Như Sinh kết hôn, cô ta không hề xuất hiện dù chỉ một lần, dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.
"Sinh Ca, cậu nói thật với mình đi, rốt cuộc năm đó cậu kết hôn với Hạ Mặc Luân là có nỗi khổ tâm gì chăng?"
Cố Như Sinh cầm ly rượu nhấp một hớp, khẽ cười với Kỳ Vi Vi: "Đừng đoán mò, mình thì có nỗi khổ tâm gì chứ?"
"Nếu không có, chẳng lẽ lúc trước là vì cậu thật sự yêu Hạ Mặc Luân nên mới gả cho anh ta?"
Nghe Kỳ Vi Vi hỏi như thế, trong mắt Cố Như Sinh khẽ vụt lóe chút đau thương, cô trầm tư một lát rồi đáp: "Có lẽ thế..."
Dứt lời, cô đặt ly rượu xuống, nhân lúc Kỳ Vi Vi chưa hỏi tiếp bèn lập tức đứng dậy: "Mình đi nhà vệ sinh chút, cậu cứ uống trước đi."
Thực ra Cố Như Sinh không hề đi nhà vệ sinh, mà cảm thấy trong quán bar này quá ồn, muốn tìm chỗ một yên tĩnh vắng vẻ.
Bởi vì lúc này cô đã hoàn toàn rối loạn.
Cô nhớ tới câu hỏi ban nãy của Kỳ Vi Vi, còn cả việc Hạ Mặc Luân chửi cô không bằng gái điếm, nơi ngực như thoáng chút đau nhói.
Đau tới mức như sắp khóc tới nơi.
Cô đi ngang qua một căn phòng, thấy bên trong tối om, bèn đẩy cửa bước vào.
Có điều khi cô vừa bước vào, nước mắt sắp tuôn rơi, thì bị một lực khá mạnh đè lên cửa.
Hơi thở xen mùi rượu và thuốc lá của người đàn ông lập tức phả vào mặt, rất nóng...
"Ai phái cô tới!"
Gì mà ai phái cô tới?
Trong bóng tối, Cố Như Sinh hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi của người đàn ông trước mắt, theo bản năng cô giơ tay đẩy anh ta ra.
"Buông tôi ra!"