Cố Như Sinh biết cô ấy sẽ hiểu nhầm.
Nhưng để cô ấy không lo lắng, nên cũng không nói với cô ấy về chuyện mình vừa gặp phải.
“Đi thôi, chỗ này không an toàn lắm, chúng ta đổi chỗ khác uống đi.”
Sau khi tìm tài xế lái thay đưa Kỳ Vi Vi về nhà, Cố Như Sinh mới tự về nhà mình.
Xuống xe, thấy chiếc Bentley màu đen đỏ đậu trước cửa sân, Cố Như Sinh cảm giác hơi kỳ lạ.
Hạ Mặc Luân lại đành lòng quay về sao?
Mặt trời mọc đằng tây chăng?
Nhưng không đợi cô bước vào, chị Tường đã chạy đến ngăn cô lại: “Bà chủ, bà đừng vào thì hơn.”
“Sao thế? Hạ Mặc Luân lại lên cơn say rượu à?”
“Thiếu gia không lên cơn say rượu, nhưng…”
Thấy vẻ mặt chị Tường muốn nói lại không dám nói, Cố Như Sinh tò mò, “Nhưng cái gì?”
“Thiếu gia dẫn một người phụ nữ về, đang ở trong phòng ngủ…”
Chị Tường không nói hết câu.
Nhưng Cố Như Sinh đã đoán ra được.
Nửa đêm nửa hôm đàn ông và đàn bà ở trong phòng ngủ còn có thể làm gì khác?
Không nghe lời can ngăn của chị Tường, cô bước vào phòng khách, nghe thấy tiếng người phụ nữ vang lên trong phòng ngủ trên lầu hai.
Chẳng trách ở Thượng Thành người đàn ông đó hỏi cô có phải là gái trinh hay không, chắc là vì mình rên giả quá.
Cố Như Sinh vỗ mạnh lên đầu, hiểu rồi.
Lúc này sao lại còn nghĩ đến người đàn ông xui xẻo đó chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, phát hiện cửa phòng ngủ không đóng, chẳng trách dưới lầu nghe rõ rệt đến thế.
Hạ Mặc Luân đúng là có bệnh thích phơi bày.
Cô dứt khoát bước lên lầu, đến cửa phòng ngủ trực tiếp đẩy cửa ra.
Lúc này người phụ nữ trên giường đang quỳ, mặt hướng về phía cửa, nhìn thấy Cố Như Sinh, vẻ mặt kinh hoàng, “Cô có biết xấu hổ không thế! Mau đóng cửa lại! Ra ngoài!”
“Chẳng phải thận rất tốt sao? Xem ra là trong xe chật hẹp quá, không thể hiện được hết sức mạnh hồng hoang của tổng giám đốc Hạ, trên giường đúng là mạnh như rồng như hổ nhỉ?”
Nói xong liền đi về phía phòng để quần áo, hoàn toàn phớt lờ đôi nam nữ trên giường.
Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Hạ Mặc Luân lại rất bực bội.
Dáng vẻ không quan tâm của Cố Như Sinh thật sự khiến anh ta phẫn nộ!
Phẫn nộ biến thành một ngọn lửa, sớm đã lạc trong sự kí©h thí©ɧ này.
Khi Cố Như Sinh lấy áo ngủ và một bộ trang phục công sở ra, Hạ Mặc Luân vẫn đang tiếp tục.
Hạ Mặc Luân ngước mắt nhìn cô: “Cố Như Sinh! Mẹ kiếp da mặt cô dày quá mà! Không biết xấu hổ chút nào à?”
“Yên tâm tổng giám đốc Hạ, anh cứ tiếp tục, coi như tôi chưa từng đến.”
Cố Như Sinh vội vã rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng vừa định đóng cửa thì cổ tay bỗng bị giật mạnh lại.
Mắt Hạ Mặc Luân trợn lên đỏ vằn, anh ta nhìn chằm chằm vào vết cắn trên cổ cô: “Cố Như Sinh! Đừng giả bộ trinh khiết liệt phụ trước mặt tôi! Còn luôn miệng nói chưa từng tham vọng!”
“Không có chứng cứ thì đừng có vu cáo cho tôi! Anh tưởng ai cũng giống anh sao?”
“Không có chứng cứ? Ha ha.”
Anh ta kéo cô đến phòng tắm, vạch cổ áo cô ra rồi chỉ lên vết cắn trên cổ nói: “Đừng nói với tôi đây là vì muỗi cắn nhé!”