Lâm Yên bước vào trong bộ váy công chúa lộng lẫy, làn váy nhẹ nhàng bay theo mỗi bước chân, lộ ra đôi chân trắng trẻo mảnh mai. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, sắc sảo đến mức hoàn mỹ, biểu cảm trên mặt thì vừa kiêu ngạo lại vừa nuông chiều, toát lên khí chất ngông cuồng đầy tự tin.
Trái tim Giang Vọng như bắt đầu nhảy loạn, từng nhịp đập như muốn phá ngực mà lao ra.
Đôi mắt anh ánh lên cơn thèm khát cuồng nhiệt, không kìm được mà nuốt khan một ngụm.
Lâm Yên liếc nhanh một vòng quanh phòng, lập tức nhận ra Giang Vọng đang dựa lưng vào tường ngồi dưới đất, mặt đỏ bừng.
Ánh mắt cô dời sang chiếc giường lớn giữa phòng, nơi có hai người đang bị trói chặt. Một phú bà lớn tuổi, thân hình tròn trịa, tóc hoa râm, bị quăng lên giường trong tình trạng không thể động đậy.
Tiếng gót giày cao gõ từng nhịp giòn tan trên nền nhà trơn bóng, Lâm Yên sải bước đến gần giường.
Cô không nói không rằng, tiện tay nhấc chiếc gối ném thẳng về phía bà già kia, vừa mắng vừa quát:
“Già rồi mà còn đòi ăn thịt non hả!”
“Bà tưởng mình là thiên nga chắc? Thứ cóc ghẻ mà đòi leo lên trời!”
“Cái đồ đàn bà dâʍ ɭσạи! Già đến thế rồi mà còn không biết giữ mình! Bà có biết Giang Vọng là của tôi không hả? Bà dám đυ.ng vào anh ấy, đã xin phép tôi chưa!?”
“Bà là mẹ ai, vợ ai, bà nội ai? Nếu con cháu bà mà thấy cảnh này thì sẽ đau lòng đến mức nào? Bà đúng là không biết xấu hổ!”
…Đồ điên.
Ánh mắt Giang Vọng càng lúc càng tối lại, sâu không thấy đáy. Anh không chớp mắt, cứ nhìn trân trân vào bóng dáng cô gái đang nổi đóa vì mình, trong lòng dâng lên một luồng nhiệt khô khốc, tim đập ngày càng loạn.
Sau đó Giang Vọng được cứu ra, Lâm Yên lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát đến và đưa bà phú bà kia đi.
Trên xe Rolls-Royce.
Vừa lên xe, tài xế Lý Đại Tráng đã hiểu ý kéo tấm chắn giữa khoang lái và khoang hành khách. Lâm Yên hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi gì.
Giờ thì phải đưa Giang Vọng đến bệnh viện để dập “lửa” theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Lâm Yên vắt chân chữ ngũ, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần. Dáng vẻ kiêu kỳ, uể oải của cô chẳng khác gì một thiên nga trắng cao quý.
Từ cô toát ra mùi hương thanh nhã quyến rũ, khiến Giang Vọng ngồi bên cạnh không thể rời mắt.
Đôi mắt đen dài của anh giống như thú hoang ẩn nấp trong rừng rậm tối tăm, nhìn cô đầy nguy hiểm. Giang Vọng không thèm giấu giếm nữa, cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng kiều diễm ấy.
Cô giống như con mồi duy nhất mà hắn nhắm trúng lần này.
Hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến Lâm Yên hơi nhíu mày, hàng mi dài khẽ động, cô mở mắt, nghiêng đầu liếc sang bên cạnh.
Cô thấy Giang Vọng, khuôn mặt tuấn tú ấy giờ phóng đại ngay trước mắt cô. Trong đôi mắt sâu thẳm kia như ánh lên ngọn lửa nguy hiểm.
Lâm Yên giật mình, cau mày nói:
“Đồ thần kinh! Làm tôi hết hồn.”
Giang Vọng bất ngờ nhào tới, vùi đầu vào cổ cô, nơi mùi hương dịu nhẹ đang lan tỏa. Không báo trước, anh cắn mạnh vào xương quai xanh xinh đẹp của cô gái như trăng tròn.
Cảm giác ướŧ áŧ kèm theo cơn đau nhói truyền đến.
Lâm Yên đau đến mức nhíu mày, không kìm được bật ra tiếng kêu nhỏ. Hai tay cô đẩy mạnh lên l*иg ngực rắn chắc nóng hổi của anh.
Không ngờ Giang Vọng lại bị đẩy bật ra sau, loạng choạng đập lưng vào cửa xe.
“Bốp!”
Tiếng tát vang lên trong không gian chật hẹp, rõ mồn một.
Lâm Yên là một tiểu thư quen được nuông chiều từ bé, chưa từng bị mạo phạm như vậy đã lập tức vung tay, tát cho Giang Vọng một cái trời giáng.
Cô cảm thấy lòng bàn tay tê rần, đau buốt.
Một tay cô đưa lên thổi nhẹ để giảm đau, mắt thì trừng trừng nhìn anh, giọng cao vυ"t pha lẫn tức giận:
“Giang Vọng, anh dám cắn tôi hả!?”
“Người ta nói thỏ bị dồn vào đường cùng còn cắn người, không ngờ anh là chó mà cũng biết cắn!”
Giờ phút này, bàn tay của cô… giống như liều thuốc kí©h thí©ɧ cực mạnh.
“Biết là anh gấp thật,” Lâm Yên chu môi, không vui mà lẩm bẩm, “nhưng mà đừng có hấp tấp như thế.” Dáng vẻ làm nũng của cô vừa đáng yêu vừa khiến người khác khó mà rời mắt.
Giang Vọng: “……”