Khi đèn đỏ ở phòng cấp cứu tắt đi, bác sĩ bước ra báo tình hình đã ổn, Lâm Yên thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được tảng đá lớn khỏi ngực.
Cô không hề để ý rằng, ở bên cạnh, ánh mắt Giang Vọng nhìn cô đã hoàn toàn thay đổi.
Buổi chiều, Lâm Yên trốn hai tiết học, cùng đám bạn thân ngồi tán gẫu dưới gốc cây to.
“Hôm nay, đại tiểu thư Yên Yên trông đẹp xuất sắc luôn! Như tiên nữ hạ phàm vậy đó! À không, phải nói là cậu vốn là tiên nữ rồi!” – Một nữ sinh mắt long lanh nhìn cô, không ngớt lời khen.
Lâm Yên bật cười, tháo chiếc vòng ngọc tím óng ánh đang đeo ở cổ tay, đưa cho cô bạn.
“Miệng ngọt ghê, tặng cho cưng nè!”
Lâm Yên là con gái độc nhất của một gia tộc trâm anh thế phiệt bậc nhất thủ đô. Tiền nhiều đến mức xài không xuể, mấy món trên người cô như chiếc vòng hay cái nhẫn, thứ nào cũng có giá hàng trăm vạn, nhẹ thì cũng vài chục vạn.
Nữ sinh sung sướиɠ nhận lấy, hai mắt sáng rực như sao:
“Yên Yên, cậu đúng là Bồ Tát sống!”
Lâm Yên cười như ánh nắng mùa xuân:
“Thích là được rồi, lần sau còn tặng nữa.”
Sau đó, cứ ai khen là cô tặng.
Bỗng có người hỏi:
“Đại tiểu thư, tôi thấy mặt Giang Vọng lúc nào cũng lạnh như băng, có gì vui đâu mà cậu cứ ba lần bốn lượt gọi người ta về biệt thự chơi vậy?”
Câu hỏi vừa buông ra, nhóm nữ sinh nhao nhao lên:
“Đúng á! Tên Giang Vọng đó nghèo rớt mồng tơi, chỉ được cái cao ráo với cơ bụng sáu múi thôi. Đại tiểu thư kiêu kỳ như cậu mà cũng chịu được sao?”
“Tôi cũng tò mò nè! Hay là trên giường anh ta có gì đó... đặc biệt?”
Đúng lúc này, có người vừa nhìn thấy Giang Vọng đang đi ngang qua, liền ra hiệu mắt với Lâm Yên:
“Đại tiểu thư, Giang Vọng đang ở kia kìa.”
Lâm Yên liếc mắt đưa tình, ánh mắt xếch nhẹ khıêυ khí©h và đầy trêu chọc. Cô lười nhác kéo dài giọng, nửa cười nửa mỉa:
“Giang Vọng ấy à… Trên giường ——”
Cô dừng lại một nhịp, rồi nghiêm túc nhấn từng chữ, rõ ràng từng tiếng:
“Không. Dùng. Được.”
Nụ cười của cô tươi như hoa, lúm đồng tiền như thể được khắc riêng cho câu đùa ấy.
Cả đám nữ sinh thì hết hồn, xôn xao:
“Trời má! Ngoại hình thì đỉnh đấy, nhưng bên trong rỗng tuếch hả?!”
“Tôi từng học cùng trường với Giang Vọng đó, hồi chơi bóng rổ cởϊ áσ ra, eo với bụng anh ta đúng là cực phẩm!”
“Trời ơi con ngốc kia, eo đẹp không có nghĩa là... chỗ kia tốt!”
Giữa lúc cười đùa, ánh mắt Giang Vọng lướt qua ánh mắt Lâm Yên, lạnh nhạt liếc một cái rồi quay đi, bước chân vững vàng mà thản nhiên.
Một lúc sau, một chàng trai ăn mặc theo style idol Hàn Quốc đuổi theo một cô gái giản dị, chạy ngang qua chỗ Lâm Yên và đám bạn.
Giọng chàng trai vọng lại:
“Ôn Như, em cũng xem anh là bạn trai đi, anh theo đuổi em mấy ngày rồi đấy!”
“Chẳng lẽ em không thể quay đầu lại nhìn anh một cái sao? Chỉ một cái thôi cũng không được à? Anh phải sang Hàn du học, phẫu thuật thẩm mỹ mới khiến em ngoái lại sao…”
Không khí hài hước đầy màu sắc drama học đường, đúng là một câu chuyện điển hình: Công tử nhà giàu không biết ngại và cô gái nhà nghèo ngoan hiền ngây ngô.
Xác nhận bằng ánh mắt, đúng là nam chính và nữ chính trong nguyên tác. Nam chính: Cố Bùi Tư. Nữ chính: Ôn Như.
Lâm Yên tò mò nghiêng đầu nhìn sang.
Bên cạnh, mấy cô nàng bắt đầu thì thầm rôm rả:
“Thiếu gia Cố sao lại đi theo đuổi một con mọt sách chứ?”
“Nghe nói theo đuổi từ đầu năm học tới giờ đó!”
“Cố Bùi Tư vừa đẹp trai vừa nhà giàu như thế, nếu mà đuổi theo tao thì chắc tao hạnh phúc phát điên!”
“Mày đi Thái Lan chỉnh mặt lại trước đi rồi hãy nói mấy câu đó.”
Lâm Yên lười biếng thu ánh mắt về, nhẹ giọng phản bác thay cho Ôn Như: “Cô ấy không ngốc, mà là ngoan hiền.”
Nam chính theo đuổi nữ chính, còn Lâm Yên cô là vai phản diện, bị sắp đặt để đối lập hoàn toàn với một nữ chính hiền lành trong sáng. Và vai phản diện thì... đương nhiên sẽ yêu nữ chính.
Buổi tối, Giang Vọng lái xe đến biệt thự Vịnh Thiển Thủy của Lâm Yên.
Trong phòng khách, quản gia Lý Đại Tráng thông báo: “Đại tiểu thư đang ở phòng tập múa tầng hai. Giang thiếu gia, ngài chờ một lát.”