Thì Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

  • Tình trạng

    Đang Cập Nhật

  • Lượt xem

    74

Giới thiệu

Thì Ra Tôi Là Phú Nhị Đại được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenQQ. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenQQ ra các chương mới nhất của truyện Thì Ra Tôi Là Phú Nhị Đại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chap trước

Chín giờ tối, tại khuôn viên trường đại học trong tòa nhà ký túc xá nam.

“Trần Ca, đến ký túc xá 101 tầng 1 mang theo máy tính lên đây cho tao!”

Một chàng trai tóc vàng ở ngay bên cạnh ký túc xá đá tung cửa của ký túc xá Trần Ca, ném một đôla xuống rồi bỏ người quay đi.

“ À, này Trần Ca, mày đi xuống siêu thị mua cho tao chai nước khoáng ngay!”

Chàng trai tóc vàng đó lại quay lại lần nữa và lần này cậu ta để lại 3 tệ, 2 tệ cho chai nước cùng 1 tệ là tiền công của Trần Ca. 

“Này, Hoàng Mậu, sao lúc nào mày cũng bảo Trần Ca đi chạy vặt ở ký túc xá vậy ? Mày bắt nạt người đúng không?”

Mọi người trong ký túc xá của Trần Ca không chịu được cảnh này nữa, lạnh lùng hỏi.

“ Hi hi! Trần Ca, mấy người trong ký túc xá các ngươi không biết à?Tên này cho tiền ăn shit nó cũng ăn đấy chứ?”

Thằng tóc vàng mỉa mai xong rồi nhếch mép cười bỏ đi.

Trần Ca cũng không để ý gì đến bọn nó, chỉ đỏ mặt.

Cậu cúi xuống nhặt mấy đồng đô la dưới đất và nghĩ:

Với công việc này, mình cũng kiếm được hai đô la, chừng này cũng đủ để cho mình mua được ba cái bánh bao cùng túi dưa chua, giúp cái bụng trống rỗng này không chịu đói nữa!

“Trần Ca….đừng đi, nếu như mày không có tiền thì anh em chúng tao cho mày vay, không cần mày trả cũng đâu!”

Trưởng phòng ký túc xá thốt lên một câu đầy sự thương cảm.

Trần Ca cười, lắc đầu và nói: “Cảm ơn anh trưởng phòng…..”

Nói xong, anh ta quay người bước đi.

Những người trong phòng đều nhìn theo bóng lưng của Trần Ca với ánh mắt thương hại và lắc đầu.

Thật ra, Trần Ca cũng không muốn làm một tay sai vặt cho người khác như vậy, anh chỉ muốn một cuộc sống diễn ra thật êm đềm ở trường đại học như bao người khác.

Nhưng như vậy vẫn có thể tiếp tục học ở trường đại học là được rồi.

Anh ấy thật sự là một sinh viên nghèo!

Những người bạn cùng phòng với anh ấy mặc dù tốt nhưng anh không muốn nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ họ. Bởi vì tình bạn tốt nhất cuối cùng cũng sẽ bị ngăn cản, trở nên xa lạ. 

Trừ những người bạn ở cùng phòng ký túc xá, Trần Ca hầu như không có bất kỳ một người bạn nào trong suốt thời gian học ở đại học!.

“Trần Ca, Thằng tóc vàng đó nói mày đi xuống đúng không?”

Lúc này, phòng bên cạnh có một nam sinh ăn mặc rất lộng lẫy, sang trọng bước ra.

Tên của anh ta chính là Hứa Đông. Anh ta là Trưởng phòng ký túc xá của thằng tóc vàng đó. Gia đình anh ta là một gia tộc giàu có. Anh ta vừa đẹp trai, phong độ, là soái ca của các nữ sinh trong trường.

Tất nhiên, anh ta cũng luôn không xem Trần Ca ra gì, thậm chí hắn ta còn chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của Trần Ca.

Trần Ca cũng chưa hiểu lý do vì sao anh ta lại gọi mình.

Trần Ca gật đầu: “Được, mày đi xuống dưới đó đi!”

Hứa Đông cười nhếch mép, lấy từ trong túi ra một hộp Durex, ném vào người Trần Ca.

“À, hôm nay thằng bạn tao phải làm việc ở phía Đông khu rừng. Mày mang hộp này đến cho hắn ta. Đây là 10 tệ tiền công của mày!”

Hứa Đông cũng được biết đến là tay công tử đào hoa thường xuyên rủ những cô gái xinh đẹp ra đó chơi.

Tất nhiên, anh ta cũng có rất nhiều bạn bè xấu quanh mình. 

Nhưng Trần Ca cũng không nghĩ nhiều, bởi vì anh ấy cũng kiếm được ít tiền từ công việc sai vặt này. 

Anh ta cầm lấy hộp đồ và đi xuống cầu thang. Nhưng khi Trần Ca vừa rời bước đi, thì nghe thấy tiếng cười của Hứa Đông phía sau…..

Trần Ca vừa xuống đến nơi, chuẩn bị giao hộp Durex rồi đi lấy máy tính cùng chai nước khoáng về cho thằng tóc vàng. 

Và Trần Ca cũng biết khu rừng nằm ngoài khuôn viên của trường được biết đến là mảnh đất của những đôi tình nhân, còn được gọi là trại dã chiến.

Rất nhanh Trần Ca đã đến đúng địa điểm Hứa Đông nói.

Nhìn qua, anh ta thấy có một tay nam sinh và nữ sinh đang ngồi nói chuyện ở lối đi dạo trong rừng.

Nhưng khi Trần Ca lại gần nhìn rõ khuôn mặt của hai người đó. 

Dường như cả người anh bị cứng đơ!

Là Dương Tuyết!

Mắt của Trần Ca tự nhiên cay lên, hộp Durex trong tay rơi xuống đất.

Dương Tuyết chính là mối tình đầu của Trần Ca. Hai người vừa mới chia tay cách đây chỉ ba ngày. Và tất nhiên Dương Tuyết là người đã chia tay Trần Ca.

Khi chia tay anh, Dương Tuyết nói muốn có sự yên tĩnh, nhưng chỉ mới ba ngày sau, cô ấy lại đến trại tập trung dã chiến này!

Và khi Trần Ca xuất hiện cả hai người đó đều chú ý đến anh.

Cả ba người đều thay đổi thần sắc của mình.

Dương Tuyết nhanh tay kéo váy xuống để che cặp đùi trắng của cô.

“Trần Ca…. tại sao lại là anh? Anh…. đừng hiểu lầm, em và Lục Dương là…..”

Dương Tuyết bối rối nói, xấu hổ cúi đầu.

Còn bên cạnh, tay thiếu gia giàu có Lục Dương buông Dương Tuyết ra, nhìn hộp Durex Trần Ca đánh rơi ở trên mặt đất, đừng dậy cười lớn và nói:

“ Mẹ kiếp, cái tên Hứa Đông này thật biết cách làm người khác bất ngờ, tao nhờ hắn đem cái hộp Durex này xuống, không ngờ hắn lại bảo mày đem xuống. Thật thú vị, thật thú vị!”

Lục Dương được biết đến là một tay thiếu gia giàu có. Trần Ca cũng biết đến anh ta. Bởi vì anh ta là bạn thân của Hứa Đông. Gia đình anh ta là một gia tộc giàu có hiện nay đang sở hữu rất nhiều nhà hàng. Anh ta thường đến trường với chiếc siêu xe BMW Series 3.

Nghe Lục Dương nói, Trần Ca nắm chặt nắm đấm hai tay lại

Thì ra, tay Hứa Đông cố ý chơi mình!

Hơn nữa, Dương Tuyết cũng đã chia tay với mình và qua lại với tay Lục Dương này. Chắc chắn Hứa Đông là người đứng đằng sau vụ việc này!

“Tuyết nhi, tôi biết em luôn chê tôi nghèo, nhưng em có cần phải qua lại với tay này như vậy. Em có biết hắn ta qua lại với biết bao nhiêu người con gái không?”

Trần Ca hét lớn lên.

Anh ta yêu cô gái này rất nhiều, một lòng một dạ vì cô ấy. 

Sau khi Dương Tuyết nghe Trần Ca nói như vậy, đã tức lên và nói: “Trần Ca, anh là ai mà nghĩ mình có thể dạy đời tôi như vậy chứ? Tôi với anh đã chia tay rồi, tôi muốn ở bên cạnh ai thì đó là việc của tôi, tôi không cần một tên nghèo kiết xác như anh phải quản?”

“Lục Dương có thể mua cho tôi mỹ phẩm đắt tiền, mua điện thoại Iphone xịn và túi hàng hiệu, còn anh thì có thể mua những thứ đó cho tôi không?”

“Hơn nữa….” Dương Tuyết cũng rất tức giận. Cô ta nhìn vào hộp Durex Trần Ca làm rơi trên mặt đất. “ Anh đến đây chắc cũng làm cho tôi ghê tởm hơn! Anh cút khỏi ngay đây đi!”

“Bốp!”

Vừa dứt lời, Dương Tuyết tát cho Trần Ca một cái tát đau đớn!

Lục Dương nhìn thấy vậy lại càng vui vẻ cười to, “Ha ha, Tuyết nhi, đừng để cho anh ta về quá sớm, để cho anh ta ở lại đây xem, tao sẽ sử dụng cái hộp Durex mày đưa cho tao để làm cho người yêu vui vẻ!”

Dương Tuyết đỏ mặt: “Anh Dương, em không có hứng thú khi nhìn cái tên nghèo kiết xác này. Lần sau…. Lần sau em sẽ phục vụ anh tốt hơn!”

Nói xong, cô ấy bỏ chạy khỏi Lục Dương.

Trần Ca cũng không biết mình đã đi ra khỏi được khu rừng đó như thế nào. Tâm trí của anh bây giờ trống rỗng.

Tiền, cũng chỉ vì bản thân Trần Ca không có tiền!

“Ha ha ha ha…..”

Khi Trần Ca trở về lại ký túc xá, anh ta giật mình bởi những tiếng cười nhạo của những người bạn học đang vây quanh anh ta ở hành lang.

Đại thiếu gia nhà họ Hứa ôm bụng cười đến mức mặt xanh mét.

Rõ ràng Hứa Đông đã kể câu chuyện này cho tất cả mọi người nghe. 

“Ha ha, Trần Ca, lúc nãy mày giao Durex đã nhìn thấy gì vậy?”

Thằng tóc vàng cười nhạo hỏi.

“Chết tiệt, Dương Tuyết xinh như vậy, thân hình cũng rất ngon nữa. Có lẽ lúc mày đến đó thì Lục Dương cũng đã thịt cô ta rồi!”

Hứa Đông cười một cách hả hê. 

Trần Ca siết chặt đôi tay với nấm đấm, mắt đỏ hoe. Hắn ta thật sự muốn giết chết Hứa Đông!

“Tại sao! Tại sao mày lại làm vậy với tao!!!” Trần Ca hét lớn.

Hứa Đông cười khẩy nói: “Này, này, này, nhìn cái thằng nghèo kiết xác đang tức giận kìa, tao sợ quá!”

“Tao nói cho mày biết cái thằng nghèo kiết xác, mày là một đứa mà tao thấy kinh tởm nhất trong lớp. Mày là cái thằng vô tội nhưng có tội cũng chỉ vì sở hữu trong tay bảo vật. Mày có cảm thấy một mỹ nhân xinh đẹp như Dương Tuyết ở trong tay mày có uổng phí. Tại sao mày không để cho anh em tao vui vẻ với cô ấy vài ngày….”

“À mà này, có lẽ mày chưa biết chuyện này, người anh em của tao Lục Dương đã tán tỉnh được Dương Tuyết, cái cô gái mày theo đuổi ở Wechat trong nửa giờ thôi đấy, hahahaa!”

Mọi người đều cười nhạo, không một ai quan tâm đến cảm xúc của Trần Ca!

“Tao sẽ giết hết tụi mày!”

Trần Ca lao nhanh về phía Hứa Đông.

Nhưng anh ta đã bị đám bạn của Hứa Đông đánh cho một trận đòn nhừ tử!

Nằm trên giường, Trần Ca trùm chăn lên người và khóc nức nở. 

“Tại sao? Tất cả bọn họ đều xem thường mày, đều chà đạp lên nhân phẩm của mày! Tại sao?”

“Chỉ vì mày nghèo à, trong mắt họ mày thậm chí mày còn thua cả con vật!!!”

Trần Ca tức giận giật tóc và đấu tranh nội tâm một cách mạnh mẽ. Hình ảnh Dương Tuyết trước kia vẫn đang hiện ra trước mắt của anh ta.

Anh ấy dường như đã khóc rất lâu, anh cuộn mình trong chăn và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Có lẽ đối với anh màn đêm tối và sự im lặng đêm nay là bình yên nhất!

Vào sáng sớm hôm sau khi anh thức dậy, mọi người trong ký túc xá đã đi hết. Trần Ca biết rõ trưởng phòng không muốn đánh thức anh. Sau những gì xảy ra vào đêm hôm qua, có lẽ việc anh ở lại ký túc xá sẽ tốt hơn so với việc anh ta xuất hiện vào lớp học hôm nay!

Nhưng khi Trần Ca cầm điện thoại lên thì thấy rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Điều khiến Trần Ca ngạc nhiên chính là tất cả các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là số điện thoại nước ngoài.

Anh cũng nhận được tin nhắn về việc chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của mình!

“[Ngân hàng Trung Quốc] 19 tuổi….. Số tài khoản của bạn có số cuối 107 là 30.000.150.000…”

Nhìn vào số dư tài khoản, đầu óc Trần Ca choáng váng, anh hoàn toàn sững sờ.

 

30 tỷ!

Ai đã chuyển 30 triệu tệ cho mình!

Trần Ca gọi đến ngân hàng để xác nhận lại, sau khi xác nhận đúng, anh càng hoang mang hơn.

Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên.

Đây là số điện thoại ở nước ngoài.

Trần Ca vội vàng bắt máy.

“Tiểu Ca, em nhận được tiền chưa? Em trai của chị!” Một giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.

“Chị ơi! Có chuyện gì vậy? Chị và bố mẹ không phải đang ở nước ngoài làm việc kiếm tiền sao? Chị lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

Tim của Trần Ca như bị ai bóp nghẹt.

“À, mặc dù bố muốn chị giữ bí mật này với em thêm hai năm nữa nhưng chị nghe nói em bị tụi bạn học giàu có ở trường thường xuyên bắt nạt, vì vậy chị mới nói chuyện này với em. Gia đình chúng ta là một trong những gia đình danh gia vọng tộc, tất cả những doanh nghiệp của gia đình họ Trần chúng ta đều có mặt ở khắp nơi. Em có biết Châu Phi không? Và tất nhiên 80% mỏ vàng và khoáng sản dầu mỏ của Châu Phi thuộc về gia đình của chúng ta!”

“Ngoài ra, chưa kể đến những khu công nghiệp ở Trung Quốc và nước ngoài đều là của chúng ta!”

Há!

Trần Ca giật mình. Nếu như anh không thật sự thấy số tiền 30 tỷ đó ở  tài khoản là thật thì có chết anh cũng không thể nào tin.

Anh ấy chắc đang nghĩ rằng chị mình đang nói dối!

“Chị biết em không tin những điều chị nói là thật, Tiểu Ca, em cứ từ từ mà hưởng thụ. Chị cũng lớn lên từ gia cảnh nghèo khó, nhưng giờ chị cũng đã quen với cuộc sống của tầng lớp thượng lưu. Sáng nay, có một đơn hàng chuyển phát nhanh đến trường em, trong đó là đồ của chị gửi cho em , em cũng không nên quá lo lắng về chuyện tiền bạc”

“Chị không biết thị trường tiền tệ của Trung Quốc hiện nay thế nào, nhưng chị gửi trước cho em 30 tỷ, tháng sau chị sẽ đưa tiếp số tiền còn lại!”

Sau khi tắt điện thoại, Trần Ca vẫn không thể nào lấy lại được sự bình tĩnh cho mình. 

Từ nhỏ đến lớn anh đã sống trong môi trường nghèo đói!

Nhưng bây giờ thì…..

Thì ra tôi chính là đại thiếu gia của một gia tộc giàu có à???

Chap trước

Danh sách chương

2025-04-02
2025-04-10
2025-04-10
2025-04-11
2025-04-13
2025-04-13
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-02
2025-04-02
2025-04-03
2025-04-03
2025-04-03
2025-04-04
2025-04-09
2025-04-10