Trần Ca sau khi bước ra khỏi phòng sinh nhật.
Những người bạn của cậu và trưởng phòng ký túc Dương Huy, Mã Tiểu Nam cũng đuổi theo cậu.
“Cậu sao vậy! Tôi có chê trách gì món quà của cậu đâu!”
Mã Tiểu Nam lo lắng nói.
Dương Huy cũng nói: “Trần Ca, đừng đi, hãy ở lại chơi với chúng tôi. Nếu anh đi thì chúng tôi ở lại đây cũng không còn thấy vui!”
Trần Ca cười nói:” Các bạn cứ vui vẻ đi, anh Huy, Tiểu Nam. Tôi thực sự có việc cần phải làm, tin tôi đi, tôi không nói dối các bạn đâu!”
Trần Ca không biết hai người có tin cậu không.
Tất cả cũng chỉ vì chị tôi đã quá tay khi đưa tôi thẻ mua sắm với hạn mức chi tiêu tối thiểu 300.000 nhân dân tệ, thật là đau đầu với quả này.
Mặc dù Dương Huy và Mã Tiểu Nam đều năn nỉ ở lại, nhưng Trần Ca vẫn muốn rời đi.
Cái tên nghèo hèn đó đi rồi à?”
Khi Mã Tiểu Nam và Dương Huy quay trở lại, Hứa Đông mỉm cười hỏi.
Dương Huy: “Hứa Đông, các người có thể thôi ngay cái trò bắt nạt người khác không? Các người nghĩ Trần Ca là trò tiêu khiển của các người à? Các người bắt nạt cậu ấy như vậy chưa đủ hay sao?”
Dương Huy không thể nào chịu đựng nổi được những trò bỉ ổi nữa.
“Ha ha, hắn tự rước lấy những nhục nhã này. Ai bảo hắn ta là kẻ nghèo hèn dám dùng cái túi giả này lừa gạt Tiểu Nam? Đây là phiên bản giới hạn của Hermes ư, làm gì có chuyện đó? Tên khốn này thật là biết lựa chọn quà!”
Triệu Nhất Phàm nghe những lời nói đó cũng chỉ biết lắc đầu.
Nhưng sau khi Trần Ca rời khỏi buổi tiệc, anh lại đi trên đường với những suy nghĩ mơ hồ.
Khi Trần Ca không có tiền trong tay anh chỉ mong muốn bản thân trở nên giàu có. Nhưng hiện tại khi đã có tiền, anh lại cảm thấy không có gì quá đặc biệt.
Và bây giờ, xem thử điều gì xảy ra tiếp theo. Tôi đã tiêu hơn 300.000 nhân dân tệ nhưng lại không được uống ngụm nước nào. Bản thân cũng bị người khác coi thường.
Đúng lúc Trần Ca đang suy nghĩ nên đi đâu kiếm gì đó lót bụng thì.
Điện thoại di động anh reo lên.
Người gọi điện cho anh chính là chị gái Trần Hiểu.
Trần Ca: “Chị ơi!”
“Tiểu Ca, em có đang bận không?”
“Em không bận….”
“Vậy thì em hãy giúp chị một việc nhé.”
Trần Ca:”???”
“Là như vậy, em biết phố thương mại Kim Lăng không? Bốn năm trước, khi chị về thăm em đã có đầu tư ở đó, hiện tại vì phải ký kết hợp đồng gia hạn cùng chính quyền ở đó nhưng chị lại không thể quay về!”
“Thật trùng hợp là tên của nhà đầu tư vào thời điểm đó chính là hai chúng ta, chị hay em ký đều giống nhau, em có thể đi ký kết hợp đồng gia hạn dùm chị đi!”
“Ê ê ê….. Trần Ca, em có còn nghe thấy chị nói gì không?”
Trần Ca tất nhiên vẫn đang nghe chị nói.
Chỉ là anh đang bị sững người khi nghe câu chuyện.
Phố thương nghiệp Kim Lăng.
Đây là một trong nhưng khu phố trung tâm của thành phố Kim Lăng.
Khu phố này có rất nhiều cửa hàng thương hiệu hàng đầu đang kinh doanh ở đây.
Chưa kể đến việc, ngay đỉnh cao nhất của khu phố này còn có một câu lạc bộ tên gọi là Câu lạc bộ giải trí suối nước nóng, được xây dựng ngay gần sát núi, đây là nơi mà giới thượng lưu đẳng cấp ở thành phố Kim Lăng thường xuyên lui tới.
Nghe thấy lời nói của chị, vậy thì con phố thương mại sầm uất này là của gia đình mình sao?
“Chị, chị nói thật hay đùa vậy? Phố thương nghiệp là của gia đình chúng ta mở sao?”
“Trời! Nói cả buổi em tưởng chị đang nói đùa với em sao, là chị tự mở, bởi vì lúc đó chị mình không thể nào quản lý được nhiều sản nghiệp như vậy, nên đã dùng tên em để đứng tên, tất nhiên trong đó có một nửa tài sản thuộc về em!”
“Lát nữa em đến căn biệt thự suối nước nóng tìm giám đốc tên là Lý Chấn Quốc, chị đã nói với ông ta rồi, để cho em ký tên!”
“Em…”
“Được rồi như vậy nha, chị có việc gấp nên cúp máy trước đây!”
Tút tút tút….
Trần Ca cầm điện thoại trên tay ngơ ngác cả một hồi lâu mà vẫn như nửa mê nửa tỉnh.
Biệt thự suối nước nóng này là nơi nào? Trước đây anh vẫn chưa dám tin đến điều này.
Nhưng bây giờ, Trần Ca phải hít hơi thật sâu rồi bắt taxi đến khu phố thương mại Kim Lăng.
Biệt thự suối nước nóng là một địa điểm tích hợp các dịch vụ ăn uống, khu vui chơi, giải trí, nghỉ dưỡng.
Đây cũng là tòa biệt thự được bao quanh bởi ngọn núi, bên dưới là con phố thương mại được xây dựng dựa theo ngọn núi.
Trần Ca ngẩng đầu lên và bước vào….
“Thưa anh, xin dừng bước!”
Vừa bước vào, Trần Ca đã bị những cô hầu xinh đẹp chặn lại.
“Thưa anh, anh đã đặt bàn ở Biệt thự này chưa?”
Một cô hầu bàn nhìn Trần Ca và hỏi.
Họ là người chịu trách nhiệm tiếp đón khách ở khu vực tiền sảnh và tiếp đón những vị khách quan trọng đến tham dự.
Họ thấy Trần Ca mặc trên mình bộ quần áo tầm thường.
Mặc dù những lễ tân này tiếp đó rất lịch sự nhưng trong mắt họ vẫn tỏ ra nét khinh thường rất rõ ràng.
“Tôi không đặt bàn trước, tôi đến đây để gặp một người!”
Trần Ca nói.
Cùng lúc đó, anh liếc nhìn những cô nhân viên và thầm ngạc nhiên. Tại sao mọi người lại nói Câu lạc bộ giải trí suối nước nóng Kim Lăng là thiên đường của trung tâm thành phố Kim Lăng chứ?
Năm hoặc sáu nhân viên lễ tân như những sinh viên mới tốt nghiệp các trường đại học, họ rất thanh lịch,
Họ cũng có ngoại hình và thân hình quyến rũ không khác gì những người mẫu.
“Anh đang tìm ai ở đâu? Anh đang tìm ai ạ?”
Nhưng khi nghe Trần Ca nói xong, các nhân viên phục vụ thay đổi sắc mặt.
Lúc này, giọng điệu của anh có chút hờ hững.
“Tôi tìm Lý Chấn Quốc, ông chủ ở đây!”
Trần Ca cũng biết bọn họ đang có ánh nhìn khinh thường anh, nhưng anh vẫn muốn nói ra sự thật.
Những nhân viên xinh đẹp nhìn nhau.
Anh tìm ông Lý ư?
Chỉ e là một tên nhà nghèo hèn như này còn không biết tổng giám đốc lý có thân phận như thế nào nữa?
Tổng giám đốc là người mà anh muốn gặp là gặp được hay sao?
Hơn nữa bây giờ bọn họ cũng nghĩ rằng một tên nhà nghèo như anh muốn vào đây chỉ để mở mang tầm mắt.
Vậy rốt cuộc câu lạc bộ giải trí Suối nước nóng này nổi tiếng đến mức như thế nào mà không thể vào được vì không đủ tiền.
Thông thường cũng sẽ có một vài người như anh muốn vào thăm với lý do tìm kiếm ai đó.
Nhưng chắc chắn là không thể nào đưa vào trong được rồi.
Những cô gái này đều là các sinh viên mới tốt nghiệp của trường đại học. Mặc dù họ rất khó chịu với những hành vi của chúng ta nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ ôn hòa nhất:
“Thưa anh, nếu như anh muốn gặp tổng giám đốc Lý của chúng tôi thì cần phải đặt lịch hẹn trước. Nếu như không có hết hạn thì xin vui lòng rời khỏi đây!”
Trần Ca cũng biết rằng các nhân viên này đang nghĩ anh là khách.
Lúc này anh cũng đang suy nghĩ không biết có nên gọi điện cho chị gái và thông báo cho Lý Chấn Quốc hay không.
“Cô Trịnh Nguyệt cô đang làm gì vậy ? Tôi nói cho cô biết không phải ai cũng có thể được phép vào biệt thự suối nước nóng này!”
Người đang nói là một chàng trai trẻ với mái tóc được trau chuốt rất kỹ lưỡng, ăn mặc sang trọng đang bước vào cùng với một người phụ nữ quyến rũ.
Anh ta nhìn Trần Ca với một ánh mắt khinh thường và nhếch mép cười với các cô phục vụ.
“ Thượng Thiên, không mà anh nói đây là một trong những nơi xa hoa bậc nhất của Kim Lăng hay sao? Tại sao lại có một kẻ như thế ở đây vậy?”
Người phụ nữ quyến rũ hỏi.
Có người là như vậy đó, không tiếc những lời mỉa mai người ta vài câu thì không thể nào thể hiện được bản lĩnh của họ.
Nữ nhân viên tiếp nhận trình duyệt ấy nấy mà nói với anh ta: “Thật là xin lỗi cậu Lý, chúng tôi sẽ xử lý vấn đề này nhanh chóng!”
Lý Thượng Thiên cười lạnh: “Vậy thì tốt, lát nữa tôi sẽ phải mời một nhóm bạn bè từ nơi khác đến đây và biệt thự ngày hôm nay của chúng ta là biểu tượng của Kim Lăng, đừng có vô duyên vô cớ mà hạ thấp đi đẳng cấp của tôi, tôi có nói thêm vài câu thì chị Trịnh Nguyệt cũng đừng có giận nha. Ba tôi và tổng giám đốc lý của các chị đã có quen biết với nhau và đã từng dùng bữa với nhau rồi!”
Nói đến tổng giám đốc Lý trên mặt của Lý Thượng Thiên cũng có phần kính nể.
Cô gái đi bên cạnh hắn ta khi nghe thấy Lý Thượng Thiên còn quen biết với nhân vật hàng đầu của Kim Lăng như tổng giám đốc lý thì đôi mắt cũng trở nên ngưỡng mộ.
Ngay cả những cô gái phục vụ bên cạnh Trịnh Nguyệt cũng đang tán tỉnh Lý Thượng Thiên và hy vọng thu được sự chú ý của anh ta.
Trịnh Nguyệt vội vàng gật đầu: “Vâng, thưa anh Lý!”
Nói xong anh ta nhìn Trần ca với một vẻ mặt khinh bỉ.
“Xin anh ra ngoài cho và đừng làm chậm trễ công việc của chúng tôi. Nếu không chúng tôi sẽ phải gọi bảo vệ!”
“ Được! Tôi sẽ ra ngoài gọi điện thoại!”
Trần Ca hít mực hơi thật sâu và bước ra ngoài, sau đó lấy điện thoại di động ra.
“Chết tiệt! Mày cũng giả vờ giỏi thật! Trông mày diễn cũng đạt đấy!”
Lý Thượng Thiên nói một cách lạnh lùng.
“Đừng ngạc nhiên, anh Lý. Những chuyện này vẫn thỉnh thoảng xảy ra ở biệt thự suối nước nóng của chúng tôi!”
Trịnh Nguyệt mỉm cười xin lỗi.
Lý Thượng Thiên gật đầu:”Được, lát nữa bạn tôi tới, cô Trịnh Nguyệt có muốn đến uống vài ly không?”
“Chúng ta cùng chờ bạn anh đến, anh Lý” Trịnh Nguyệt mỉm cười e dè.
Lý Thượng Thiên nhìn Trịnh Nguyệt rồi gật đầu. Sau đó, anh ta lấy ví và đi đến quầy lễ tân để đặt phòng trước.
Những cô nhân viên nhìn Trịnh Nguyệt với một vẻ mặt ngưỡng mộ: “Chị Nguyệt, chị cũng biết anh Lý sao?”
Trình Nguyệt đắc ý và chỉnh lại tóc: “Tất nhiên rồi Tốt nghiệp đại học nhưng không đi làm thì làm phục vụ gì ở đây chứ? Chúng ta phải quen những người giàu có như anh Lý!”
“ Các cô có thấy người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay anh ta không? Cô ta là một trong những người nổi tiếng hạng hai…. Gia đình của cậu Lý là một trong những chủ kinh doanh về bất động sản và có giá trị tài sản lên đến 2 tỷ nhân dân tệ!”
“Ồ! Chẳng trách anh ta là có thể quen biết với ông chủ lớn của phố thương mại Kim Lăng chúng ta là Lý Chấn Quốc. Thì ra anh ta là một đại thiếu gia!”
Tất cả những người phục vụ đều nhìn theo bóng của Lý Thượng Thiên mà say mê ngưỡng mộ.
“Ha ha, nếu như cô không nhắc đến Lý tổng thì tôi cũng không nhớ ra. Cái tên nghèo hèn kia lại muốn tìm Lý tổng. Lý tổng hiện đang ở cùng lãnh đạo thành phố và chủ tịch phòng thương mại Kim Lăng bàn công việc. Tên nghèo hèn này thật là làm trò cười…..” Trịnh Nguyệt cười một cách khinh bỉ.
Cô mỉm cười, định qua nói chuyện với Lý Thượng Thiên lần nữa nhưng lại khi ngẩng đầu lên.
Cô ta thấy kẻ nghèo hèn quay trở lại.
“Sao anh lại quay lại nữa vậy?”