Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Cùng lúc đó.

Trên chiếc xe oto sang trọng và đẳng cấp dừng ở biệt thự.

Một người đàn ông trung niên với cặp lông mày sắc nét, đôi mắt hừng hực và phong thái uy nghiêm đang đi cùng nhóm bảo vệ tiến vào.

Ông ta chính là Lý Chấn Quốc, tổng giám đốc của khu phố thương mại Kim Lăng, cũng được xem là đại gia của Kim Lăng.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên chính là.

Vừa rồi tay Lý nhận được điện thoại đã dựng tóc gáy, nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Có chuyện xảy ra với anh Lý vậy?”

Tất cả mọi người  đều thắc mắc.

Ở khu vực tiền sảnh, Lý Thượng Thiên còn chưa vào đã thấy Trần Ca bước vào, không nhịn được mà đẩy Trịnh Nguyệt qua một bên.

“Cô Trịnh Nguyệt, gọi bảo vệ đến đây. Không có cách nào đối phó với cái thằng nhà quê này à?”

Lý Thượng Thiên cười nhếch mép.

Trịnh Nguyệt gật đầu, sau đó có mấy tên bảo vệ vây quanh Trần Ca.

“Dừng lại!”

Lúc này, Lý Chấn Quốc vội vã đi đến tiền sảnh với tốc độ rất nhanh.

Một tiếng hét lớn đều làm tất cả mọi người kinh ngạc!

“Ông Lý… Ông Lý?”

Trịnh Nguyệt và những người khác đứng đó đều sợ hãi.

Lý Thượng Thiên cũng cung kính: “Chào chú Lý, cháu tên là Lý Thượng Thiên, cha cháu tên là Lý Kiến và chú cũng đã gặp cha cháu…”

Lý Thượng Thiên vội vàng tiến lên chào hỏi.

Không ngờ Lý Chấn Quốc không thèm nhìn lại anh ta một cái.

Ông ấy bước thẳng đến chỗ Trần Ca.

Và ông ấy đẩy mạnh Trịnh Nguyệt cùng những người khác ra.

“Anh có phải là Trần Ca hay không?”

Lý Chấn Quốc cung kính hỏi.

Trần Ca gật đầu: “Chính là tôi”

“Chủ tịch Trần Hiểu là chị gái của anh?”

“Vâng cô ấy chính là chị gái của tôi”.

Trần Ca đáp.

Lý Chấn Quốc liền lập tức cúi người 90 độ cung kính.

“Xin chào chủ tịch Trần! Tôi là Lý Chấn Quốc”

????

“Hả?”

Cảnh tượng này đều thực sự khiến cho Trịnh Nguyệt và những người khác sửng sốt.

Lý Thượng Thiên không dám tin là sự thật.

Ông Lý thực sự cúi đầu trước cái tên nhà quê này hay sao?

Anh ta là ai chứ?

Trần Ca lúc này cũng cảm thấy rất bối rối. Anh biết rằng chị gái của mình là chủ tịch tập đoàn của khu thương mại này, nhưng không ngờ chị lại có uy tín lớn đến như vậy, đến cả tổng giám đốc cũng phải đối xử trịnh thượng với anh.

Thật sự Trần Ca vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống giàu có của gia đình mình!

Và chỉ cần nhìn vào khu phố thương mại này thì thật sự không thể tin rằng tất cả các sản nghiệp ở đây đều là của gia đình anh!

“A, Ông Lý chị của tôi bảo tôi sang đây ký một số giấy tờ!” Trần Ca lễ phép nói.

“Anh Trần đây là hợp đồng gia hạn và khu phố thương mại này, bao gồm cả biệt thự, một nửa chính là của anh và một nửa là của chị anh. Tôi cũng đã muốn đến thăm anh từ lâu nhưng chủ tịch nhiều lần bảo tôi đừng đến”

Lý Chấn Quốc lấy khăn lau mồ hôi trên trán.

Trần Ca đối xử với ông rất lễ phép và tôn trọng khiến ông cũng rất vui mừng.

Trịnh Nguyệt, Lý Thượng Thiên và những người xung quanh đều ngay người ra.

Cái gì!

Tất cả khu phố thương mại này đều thuộc về gia đình anh ta!

Cái thằng nhà quê này thật sự là ông chủ của khu phố?

“Hừ! Vừa rồi ai đã ngăn cản chủ tịch Trần?”

Lúc này Lý Chấn Quốc bắt đầu quay đầu lại và liếc nhìn tất cả mọi người ở trong sảnh.

Thân phận của chủ tịch Trần Hiểu rất là đặc biệt và cuộc sống hiện tại của Lý Chính Quốc cũng nhờ vào Trần Hiểu ban tặng.

Bây giờ chủ tịch tập đoàn thứ hai đã đến, vậy mà suýt bị lôi ra ngoài đánh.

Nếu như chủ tịch tập đoàn Trần Hiểu biết chuyện này thì chẳng phải lý chấp quốc phải lập tức trở về thời điểm ngay từ khi bắt đầu?

Khuôn mặt Trịnh Nguyệt giờ đây đỏ bừng, vội vàng cúi xuống, không dám nói bất kỳ lời nào.

Lý Thượng Thiêng đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Chú Lý, chú chắc chắn chứ? Cái tên nghèo hèn này lại là chủ tịch tập đoàn của thương mại này hay sao?”

“Bốp!”

Nghe vậy, Lý Chấn Quốc tát cho hắn một cái:”Đồ khốn nạn, mày vừa nói cái quái gì vậy!”

“Chú Lý, Cháu không nói gì cả….”

Lý Thượng Thiên bị tát ngay vào mặt, hắn lấy tay che miệng và trong lòng cảm thấy rất tức tối.

Mặc dù gia đình anh ta cũng là một gia đình thượng lưu nhưng so với Lý Chấn Quốc thì chẳng là cái gì cả.

“Bảo vệ đâu, đưa người  này ra ngoài!”

Lý Chấn Quốc ra lệnh cho bảo vệ.

“Vâng!”

Lập tức có một nhóm bảo vệ bao vây và lôi Lý Thượng Thiêng cùng với cô nàng sao hạng hai ra ngoài.

Thật là nhục nhã! Lý Thượng Thiên ngày hôm nay đã bị ăn một vố quá nhục! 

Trần Ca đứng bên cạnh nhìn nhưng không hề ngăn cản.

Anh không ngờ ông Lý Chấn Quốc này nhìn rất nhân hậu nhưng có cách hành động bá đạo đến vậy.

Trần Ca cũng nghĩ, giá như ngày nào đó mình có thể oai phong như vậy thì hay biết mấy!

Haiz!

Anh đi theo Lý Chấn Quốc vào khu biệt thự.

Thông qua sự giới thiệu của ông Lý Chấn Quốc.

Trần Cá cũng biết rằng Lý Chấn Quốc và vợ của ông ta lúc trước chỉ là một chủ cửa hàng bánh bao hấp nhỏ.

Chị gái của anh là Trần Hiểu lớn lên trong gia cảnh nghèo khó.

Vào thời điểm đó chị anh không có một xu dính túi và phải đi ăn xin để kiếm thức ăn. Chính Lý Chấn Quốc và vợ của ông đã tạo cho cô ấy một công việc.

Sau này khi đã thoát khỏi gia cảnh nghèo khó, có tài sản riêng của mình Lý Chấn Quốc được chị giúp đỡ và đạt được vị trí như ngày hôm nay.

Tất nhiên cũng vì lý do đó nên Lý Chấn Quốc rất biết ơn, tôn trọng nhà họ Trần!

Sau đó Trần ca ký kết hợp đồng xong thì đúng như dự đoán hầu hết tất cả những cửa hàng ở trên khu phố Thương mại Kim Long đều thuộc quyền sở hữu của hai chị em.

Có thể thấy rằng chị tôi đã không nói dối về việc tôi chính là người sở hữu của Phố thương mại Kim Lăng này!

Trần Ca chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có quyền lực đến như vậy!

Sau đó Lý Chấn Quốc chuẩn bị riêng cho anh một bữa tiệc rất thịnh soạn.

Từ sáng đến giờ Trần Ca thực sự rất đói, cho dù đã đến dự buổi tiệc của Mã Tiểu Nam vào buổi trưa nhưng anh vẫn chưa ăn một miếng nào.

Khi thức ăn được bày biện xong thì Lý Chấn Quốc  cười và nói:

“Thiếu gia Trần anh ăn trước đi, ăn xong thì có thể đi thăm cơ ngơi lớn của anh. Chị của anh đã nói với tôi và cũng mong muốn ăn sớm làm quen với cơ nghiệp của gia đình để thoát khỏi sự nghèo đói!”

Sau khi nói xong Lý Chấn Quốc nói tiếp.

“Thiếu gia Trần, tôi còn có việc!”

Sau đó, ông bước ra ngoài gọi điện thoại và chỉ nói một câu: “Tất cả mọi người hãy lên đây!”

Ông ta bước xuống cầu thang và đi về phía trước.

Trần Ca cũng không biết ông Lý định làm gì. Hiện giờ anh rất đói và anh đã ăn một ít thức ăn khô cũng như bào ngư.

Sau khi anh cũng đã thưởng thức xong những món ăn ở trên bàn .

Cánh cửa đột nhiên mở ra.

Sau đó Trần Ca nhìn thấy năm sáu người nhân viên đi vào.

Đó chính là Trịnh Nguyệt và những cô nàng phục vụ.

Lúc này ánh mắt của mọi người nhìn vào Trần Ca thay đổi một cách hoàn toàn.

Trong ánh mắt của Trịnh Nguyệt đã hiện lên sự lo lắng, hối lỗi:

“Thiếu gia Trần, tôi thực sự rất xin lỗi!”

Tất cả những người nhân viên còn lại cũng rất lo lắng.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

Trần Ca lấy khăn giấy lau miệng.

Mặc dù tất cả bọn họ lúc này ở trong đại sảnh đã tỏ vẻ khinh thường anh nhưng Trần Ca cũng không có ý định ép họ đến đường cùng.

Tôi chỉ muốn hoàn thành xong tất cả những việc mà chị gái giao cho càng sớm càng tốt.

Sau đó, anh bỏ đi.

Có vẻ như Lý Chấn Quốc đã trách mắng họ rất nhiều.

“Chúng tôi đến đây để hộ tống thiếu gia Trần và chỉ cần anh tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi nguyện phục vụ anh hết mình….”

Trịnh Nguyệt nói một cách nhẹ nhàng và quyến rũ.

Không còn nghỉ ngơi gì nữa tất cả những cô gái xinh đẹp nhân viên ở suối nước nóng này điều chỉ có một mục duy nhất là lấy được người chồng giàu có và gã vào gia đình giá thế.

Chưa kể đến việc ông Lý cũng sắp xếp cho bọn họ lên đây để xin lỗi.

Mặc dù không có ý nghĩ như vậy nhưng Trịnh Nguyệt và các nhân viên phục vụ vẫn không nhịn được mà vội vã chạy tới.

Hào môn là gì chứ?

Thiếu gia trẻ tuổi ở trước mặt này chính là người giàu có, hơn nữa anh ta chính là một đại thiếu gia!

Trần Ca không thể nào hiểu được hết ý bọn họ? Anh ấy hoàn toàn bị sốc.

Ôi trời, sáu người ?

Điều này thật quá….

Trong lúc Trần Ca vẫn đang ngơ ngác thì Trịnh Nguyệt đã cầm điều khiển từ xa sau đó chĩa vào tường.

Toàn bộ bức tường vải từ từ được rút lui và thử xuất hiện trước mặt Trần Ca là một bể bơi ở trong nhà và chiếc giường nước rộng vài mét vuông!

Thì ra ở đây còn có một bí mật khác được giấu!

Sau đó, năm nhân viên được Trịnh Nguyệt dẫn dắt cởi váy của họ ra.

 

Trịnh Nguyệt thậm chí cùng cởi áo ra và ngồi xuống bên cạnh của Trần Ca nhẹ nhàng Massage người anh khiến cho trần ca choáng váng.

“Tút, tút, tút….”

Đúng lúc Trần Ca đang tận hưởng thì chiếc điện thoại di động của anh reo lên.

Đó chính là chị gái của anh.

Lúc này Trần Ca bình tĩnh lại: “Các cô, tôi phải đi đây một lát!”

Sau đó, anh bỏ chạy ra ngoài.

Thì ra chị gái của cô đã hỏi về chữ ký và dặn dò Trần Ca phải thoát cảnh nghèo khó đó một cách càng sớm càng tốt.

Dù sao thì anh cũng đã nói rất nhiều.

Sau khi tắt điện thoại Trần Ca suy nghĩ xem có nên quay trở lại hay không.

Trần Ca chỉ mới 22 tuổi và anh vẫn còn là trai tân. Thật sự nơi đây có một sức hấp dẫn rất khó cưỡng.

Dù trước đó anh đã có mối quan hệ yêu đương với Dương Tuyết nhưng Trần Ca vẫn chưa vượt quá giới hạn và luôn tôn trọng ý kiến của cô nên thực tế không có bất kỳ chuyện gì xảy ra giữa hai người.

Nghĩ đến Dương Tuyết, lòng anh đột nhiên đau nhói.

Nếu như Dương Tuyết biết anh bây giờ là một thiếu gia giàu có thì cô ta cũng có ý định thay đổi đúng không?

Haiz!

Anh hồi tưởng lại quá khứ yêu đương với Dương Tuyết cảnh hai người cùng nắm tay nhau đi dạo và chơi đùa ở căn tin, thư viện, công viên ….

Niềm đam mê của Trần Ca đã lắng xuống và đây cũng là lần đầu tiên có cảm giác như vậy nên anh không thể giải thích được đúng không?

Trần Ca quyết định không quay về nữa và gọi điện cho Lý Chấn Quốc nói rằng mình muốn đi dạo ở khu phố.

Sau khi anh rời khỏi biệt thự thì đi bộ đến khu phố Thương mại Kim Lăng.

Tất cả những người đến và đi ở đây đều là các thanh niên hoặc đại gia ăn mặc rất chỉnh tề.

Phố thương mại này là của tôi ư! Trần Ca anh không thể tự hạ thấp bản thân mình như vậy được!

Trần Ca tự nhắc nhở mình.

Ngay lúc này.

Đột nhiên ở phía sau anh vang lên một giọng nói:

“Trần Ca!”

Trần Ca quay lại thì nhìn thấy Mã Tiểu Nam, Triệu Nhất Phàm và những người khác cũng đang ở cửa hàng tên là Emperor KTV.

Ngoài ra còn có cả Hứa Đông và thằng tóc vàng.

“Trần Ca đúng là anh rồi! Không phải anh nói quay về ký túc xá hay sao? Sao anh lại ở khu phố thương mại này? Anh đang lừa tôi à!”

Danh sách chương

2025-04-02
2025-04-10
2025-04-10
2025-04-11
2025-04-13
2025-04-13
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-02
2025-04-02
2025-04-03
2025-04-03
2025-04-03
2025-04-04
2025-04-09
2025-04-10