Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Hứa Đông cười đểu: “Là hắn!”

Lúc này, vẻ mặt Ninh Phàm cũng hiện rõ lên sự khinh thường. Hắn ta định bắt tay Trần Ca nhưng liền rút tay lại.

Sau đó, hắn ta vỗ vai Trần Ca và nói:

“Anh Trần Ca, ha ha, nghe danh anh từ lâu mà bây giờ mới được gặp. Tôi từng gặp bạn gái cũ của anh Dương Tuyết, cô ta thực sự rất xinh đẹp. Tôi cũng rất xin lỗi anh đi đã cướp mất đi bạn gái của anh”

“Đúng rồi sau này nếu như anh đến phố Thương mại Kim Lăng này thì chỉ cần nói đến tên tôi sẽ được giảm giá 30%”

Ninh Phàm bình tĩnh nói lời xin lỗi.

“Anh Ninh Phàm nếu như có nhắc đến tên anh thì cũng chỉ vô dụng thôi, bởi vì cái tên nghèo kiết xác này sẽ không mua được bất cứ thứ gì ở trên phố thương mại này!”

Lúc này những cô gái đứng bên cạnh Triệu Nhất Phàm đều che miệng cười.

“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã nói quá! Tôi nghe Lục Dương nói rằng anh thích một cô gái nhà nghèo và tôi nghĩ rằng bạn gái của anh cũng không đẹp đến như vậy. Nhưng khi tôi đến trường của anh ngày hôm đó thì tôi thấy cô ấy là một cô nàng xinh đẹp Vì vậy tôi nghĩ rằng anh Trần Ca phải rất là giàu!” Ninh Phàm vừa cười vừa nói.

“Sao lại có thể như vậy được! Ha ha….” Hứa Đông cười lớn. “Anh Phàm, Anh đã gợi ý cho tôi một ý tưởng là mời Dương Tuyết đi ăn nhưng Lục Dương chỉ dành nửa tiếng để trò chuyện trên Wechat và Dương Tuyết đã đồng ý ngay tức thì!”

Lúc này bạn cùng phòng của Trần Ca là Dương Huy và những người khác cũng rất tức giận.

Ngay cả Mã Tiểu Nam cũng lộ vẻ tức giận.

“Ý anh là như thế nào? Giàu có là chuyện lớn à?”

Dương Huy đứng dậy và hét lớn.

Ninh Phàm tiếp câu: “Anh bạn, tiền bạc không phải là vấn đề. Bây giờ ai là người cho cô ta những thứ tốt nhất thì xứng đáng có được người phụ nữ xinh đẹp! Triệu Nhất Phàm cô gái xinh đẹp này hãy cho tôi biết tôi nói đúng hay không?”

Triệu Nhất Phàm lúc này vẫn luôn chú ý đến tính tình của Ninh Phàm.

Ninh Phàm là người hành động rất bình tĩnh và có sự tao nhã.

Cộng thêm sự ấn tượng không tốt của cô ấy đối với Trần Ca nên cô ấy khẽ gật đầu

Cố cũng đã từng gặp qua Dương Tuyết rồi và cô nghĩ rằng người như Trần Ca không thể nào xứng đáng với cô ấy.

“Vậy anh nghĩ người nghèo nào cũng đáng chết hay sao? Người Nghèo không phải là con người à? Chỉ cần có tiền là có thể phá hoại tình cảm người khác à? Anh có thể tùy ý đem người khác ra làm trò đùa như vậy hay sao?

Lúc này Trần Ca luôn nhẫn nhịn đã đứng dậy.

Đôi mắt Anh ta đỏ hoe và nắm chặt tay.

Hắn nhìn Ninh Phàm với một vẻ mặt tức giận không thể nào kiềm chế được.

Họ cứ đem anh ra làm chủ đề chế giễu.

Trần Ca cũng vốn định nhịn, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Tiểu Nam.

Nhưng bây giờ, Trần Ca thật sự không thể nhịn nổi!

Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Ca với vẻ mặt chán ghét. Người này không chỉ nghèo mà thật sự rất cố chấp. Anh ta không thể nào chịu được những lời nói của người khác đối với mình?

Thằng tóc vàng ở bên cạnh tức giận.

“Trần Ca, mày dám nói chuyện với anh Phàm như vậy à? Mày có gì tốt chứ?”

Để có thể đứng trước mặt Ninh Phàm.

Thằng tóc vàng cầm chai rượu ném về phía Trần Ca.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai lần thứ hai hắn đánh Trần Ca.

Hơn nữa còn ở ngay trước mặt Ninh Phàm và Ninh Phàm là sư huynh của hắn.

“Trần Ca, cẩn thận!”

Dương Huy nhanh chóng kéo Trần Ca sang một bên.

Chai rượu được ném thẳng và bay tới.

“Bùm!”

Bể cá phong thủy lớn trước cửa vỡ tan!

Chết tiệt!

Tất cả cá phong thủy đều rơi ra.

“Cài này….”

Thằng tóc vàng sửng sốt.

Khuôn mặt hắn thất thần.

Ngay cả Hứa Đông và Ninh Phàm cũng giật mình.

“Chết tiệt! Đây là bể cá phong thủy với giá trị cao!”

Hứa Đông trợn mắt nhìn thằng tóc vàng, nói với giọng sợ hãi.

Thằng tóc vàng khiếp sợ nuốt nước bọt:

“Anh Đông, Anh Phàm, tôi không ngờ thằng Trần Ca lại có thể tránh. Tôi thật sự sự không cố ý, tôi thực sự không cố ý như vậy!”

Nói xong, thằng tóc vàng nhìn Trần Ca với ánh mắt hung dữ.

“Đúng vậy, không thể trách thằng tóc vàng, Trần Ca, mày chịu đòn đi, tao sẽ cho tụi mày tiền, mấy người sợ gì chứ?”

Một số cô gái hiện cũng đang rất sợ hãi! Không còn nghi ngờ gì nữa tất cả bọn họ đều đổ lỗi cho Trần Ca vì đã tránh né.

“Có chuyện gì vậy?”

Lúc này người phục vụ nghe thấy tiếng động ở bên ngoài liền cùng một nhóm bảo vệ đi r.

Nhìn kìa bể cá phong thủy ở phòng VIP đã bị bể rồi.

“Ai đã làm ra chuyện này?”

Bể cá phong thủy. Đây là một trong những loài cá phong thủy xuất xứ từ Malaysia và có rất nhiều lời nhận xét về những thứ ở trong đó. Nhưng sự thật thì nó rất đắt.

Nhưng bây giờ nó đã bị đập tan tành!

Trưởng khu bảo vệ có chút sợ sệt.

“Anh Bảo đây chỉ là hiểu lầm thôi! Hay là tôi đi nói chuyện này với anh Phi Hồng nhé?”

Ninh Phàm nhìn và lấy ra điếu thuốc rồi tiến về phía trước.

Trương Bảo dơ tay cản lại: “Này, anh Ninh anh đừng hiểu lầm, anh cũng biết bể cá phong thủy này, chuyện này tôi không giúp được cho anh, anh đợi tôi liên lạc bên quản lý!”

Ngay sau đó, Trương Bảo nói vào bộ đàm.

Không lâu sau, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi dẫn theo nhóm người đi tới.

Anh ta chính là quản lý Hoàng Đế KTV, Lý Phi Hồng.

“Anh Phi Hồng!” Ninh Phàm mỉm cười

Lý Phi Hồng nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở trên mặt đất.

Lông mày anh ta nhíu lại: “Thằng Phàm, mày đã làm gì vậy? Mày định phá hoại chỗ này à?”

“Anh Phi Hồng, em sao dám vậy! Là người bạn của em vô tình làm vỡ bể cá phong thủy!”

Ninh Phàm nói chuyện lễ phép.

Mặc dù Phi Hồng chỉ là tay quản lý nhưng mọi người ở khu phố Thương mại Kim Lăng đều biết anh ta. Anh ta là một trong những đàn em của Lý Chấn Quốc và là người thân tín của ông Lý.

Ngay cả cha ruột của hắn cũng phải thực sự khi gặp Phi Hồng!

Thằng tóc vàng nuốt nước bọt đứng dậy: “Anh Phi Hồng, vừa rồi em tức giận cầm bình rượu để đánh hắn ta nhưng hắn ta lại trốn, nên em lỡ tay làm bể bể cá phong thủy!”

Phi Hồng liếc mắt nhìn thằng tóc vàng.

Sau đó, anh ta đá thằng tóc vàng ngã xuống đất, cầm chai rượu đập vào đầu thằng tóc vàng.

“Mẹ kiếp! Mày biết tức giận, nhưng tao còn tức giận hơn!”

“À!”

Tất cả những cô gái đi cùng đều sợ hãi.

“Chúng mày phải làm như thế nào đây? Bể cá phong thủy này được dùng để trang trí cho căn phòng vip này, giờ nó đã bị vỡ rồi thì chúng mày phải bồi thường gấp đôi 400.000 nhân dân tệ. Nhưng Tao nể mặt cha mày nên chúng mày phải trả cho tao với giá trị ban đầu là 200.000 nhân dân tệ! Đừng nói là thằng Phi Hồng này không nể mặt chúng mày!”

Nói xong Lý Phi Hồng đút tay vào túi quần và đi ra ngoài.

Tất nhiên cũng có hai vệ sĩ Đứng canh gác ngay ở cửa.

“Giờ phải làm sao đây? Anh Đông và anh Phàm em chỉ có 5000 nhân dân tệ thôi!” Thằng tóc vàng đứng dậy, lấy tay che đau đầy máu.

Hứa Đông tính toán nói: “Tôi cũng chì còn 50.000 nhân dân tệ! Mẹ kiếp, đây là tiền tiêu vặt tháng sau của tôi”

Mã Tiểu Nam rất tức giận.

Nhưng bây giờ sau tất cả mọi chuyện thì mọi người cũng đến để chúc mừng sinh nhật của cô ấy mà.

Lúc này cô ấy nói: “Tôi vẫn còn hơn 10.000 nhân dân tệ!”

Khoảng hơn chục người ở trong phòng tụ tập nhau lại và ngay cả Triệu Nhất Phàm cũng quyết định lấy ra hơn 10.000 nhân dân tệ.

“Mọi người hãy gom tiền lại đi tôi đi tìm anh Phi Hồng xem có thể thương lượng được hay không!”

Ninh Phàm nói xong liền chạy mất.

Sau khi đã thỏa hiệp xong anh ta cũng không muốn dùng số tiền này.

Tất cả những người đứng trong phòng đều gặp rắc rối.

“Đáng lẽ ra tôi không nên tổ chức sinh nhật! Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi!”

Triệu Nhất Phàm ngăn cô lại: “Tiểu Nam, sao cậu có thể lấy được số tiền lớn như vậy? Ai gây ra rắc rối thì phải chịu trách nhiệm?”

Nói xong cô ta nhìn về phía Trần Ca.

“Trần Ca nếu như lúc đầu anh không nói những câu như vậy với anh Ninh Phàm thì thằng tóc vàng đã không đánh anh. Tại sao vậy? Anh không có một chút khí chất của một thằng đàn ông ư?”

Triệu Nhất Phàm lạnh lùng nói.

“Đúng vậy!”

Những cô gái trong nhóm cũng đồng ý.

Mã Tiểu Nam bực mình nói: “Làm ơn, làm ơn đừng nói Trần Ca như vậy nữa? Không ai trong số mọi người phải trả tiền cho vấn đề này. Hôm nay là sinh nhật của tôi, cho dù thế nào, tôi cũng sẽ trả số tiền này!”

Nói xong, Mã Tiểu Nam bắt đầu gọi điện thoại cho bố.

Mặc dù trưởng ký túc Dương Huy và bạn bè cũng muốn giúp nhưng mỗi tháng họ cũng chỉ có hơn 1000 nhân dân tệ để trang trải chi phí.

Trần Ca lúc này rất tức giận.

Đặc biệt là tay Ninh Phàm, Lục Đông và thằng tóc vàng.

Nhưng nhìn thấy Mã Tiểu Nam như vậy, Trần Ca không đành lòng.

Mặc dù cửa hàng này thuộc của gia sản anh ta nhưng Lý Phi Hồng không nhận ra anh.

Trần Ca cũng không tiện gọi Lý Chấn Quốc ở ngay đây.

Lúc này, anh ta bình tĩnh nói: "Tôi đi vào nhà vệ sinh!"

Nói xong, Trần Ca đi ra ngoài.

Sau khi Trần Ca đi ra, Triệu Nhất Phàm và những người khác đều mở to mắt:

"Ôi trời, Triệu Nhất Phàm ta cả đời gặp phải kẻ hèn nhát, nhưng chưa từng thấy ai hèn nhát như thế này! Thậm chí còn không bằng con gái, vậy mà lại bỏ chạy?"

Và Trần Ca lúc này đã tới nhà vệ sinh.

Người bảo vệ cũng sẽ không nói gì nếu chỉ có một mình anh ta.

Trong phòng tắm.

Danh sách chương

2025-04-02
2025-04-10
2025-04-10
2025-04-11
2025-04-13
2025-04-13
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-18
2025-04-02
2025-04-02
2025-04-03
2025-04-03
2025-04-03
2025-04-04
2025-04-09
2025-04-10