Nhưng khi vừa mở cửa ra, người đi vào lại không phải Trần Ca.
“Hứa Đông! Mày đến đây làm gì?”
Vừa nhìn thấy Hứa Đông, sắc mặt của Mã Tiểu Nam lập tức thay đổi.
Mặc dù là bạn học cùng lớp, nhưng Mã Tiểu Nam đã gọi mời cho thằng tóc vàng trước.
Nhưng sáng sớm nay, khi Mã Tiểu Nam phát hiện ra trò bỉ ổi của Hứa Đông đối với Trần Ca, Mã Tiểu Nam đã chửi hắn một trận.
Tôi không ngờ tên này lại trơ tráo đến mức có thể vác cái mặt tới đây!
“Tiểu Nam, em còn giận tôi sao? Hôm qua anh chỉ đùa với Trần Ca thôi mà, không ngờ anh ta lại nhận đi giao món đồ đó!”
Hứa Đông cười một cách bỉ ổi.
Những người bạn cùng phòng của cô ấy cũng đến tham dự và tặng quà.
Thật ra, gia đình của Mã Tiểu Nam cũng thuộc vào gia đình giàu có, họ đã nhiều lần mong muốn được giúp đỡ Trần Ca, nhưng anh ấy đều từ chối.
Và Hứa Đông chính là bạn học cùng lớp cấp 3 của Mã Tiểu Nam.
“Tiểu Nam, Trần Ca mà cậu nhắc đến có phải là anh chàng họ Trần mà cậu muốn giới thiệu với tớ không? Có chuyện gì với anh ta à?”
Triệu Nhất Phàm nhíu mày và hỏi.
Vừa nhìn thấy Triệu Nhất Phàm, ánh mắt của Hứa Đông sáng rực lên, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô ta. Thực ra, anh ta cũng muốn liên lạc với Triệu Nhất Phàm từ lâu, bởi vì cô ta là hoa khôi của khoa phát thanh ở trường.
Lần này lại mặt dày đến tham gia buổi tiệc của Mã Tiểu Nam. Nói trắng ra thì anh ta biết Triệu Nhất Phàm cũng đến tham dự buổi tiệc nên mới vậy.
Nghe vậy, Hứa Đông liền nói: “Ồ, tiểu thư Diệc Phàm, Trần Ca là bạn học cùng lớp với tôi, cậu ta là một thằng nghèo kiết xác, hôm qua…. Ha ha ha!”
Nghĩ đến việc Trần Ca hôm qua đi giao hộp bao cao su Durex cho bạn gái cũ với tình nhân mới, Hứa Đông cười như muốn chết, anh ta kể lại tất cả mọi chuyện.
“Câm miệng!” Mã Tiểu Nam tức giận trừng mắt với Hứa Đông.
Triệu Nhất Phàm cùng các cô gái ở trong phòng tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Làm sao lại có những người nghèo khổ, không biết xấu hổ như vậy chứ?
Bạn cùng phòng với Trần Ca cũng rất tức giận. Hứa Đông quả thật là một tên vô liêm sĩ, chó chết mà.
“Được rồi, được rồi…. Cứ xem như tôi chưa nói gì nhé!”
Hứa Đông vừa cười và nói: “ Tiểu Nam, xem anh mua quà gì cho em này….”
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa nhẹ ở ngoài.
Sau đó, cánh cửa được mở ra, lần này Trần Ca bước vào, trên tay cầm chiếc túi nilon màu đỏ!
“Trần Ca, cậu tới rồi!”
Mã Tiểu Nam đứng dậy, mỉm cười.
Trần Ca gật đầu, Tất nhiên, anh ta cũng nhận ra Hứa Đông đang ở đó với vẻ mặt khinh miệt anh.
Nếu như là lần trước, chắc chắn tôi cảm thấy bản thân mình nhỏ bé với đại thiếu gia nhà giàu này, nhưng bây giờ thì…. Haha.
Anh ấy có phải là Trần Ca không?
Triệu Nhất Phàm cũng ngước mắt lên nhìn Trần Ca.
Triệu Nhất Phàm thật ra cũng đang mong muốn tìm một người bạn trai cho mình. Người này có thể không xuất thân từ giới thượng lưu, cũng không nghĩ đến gia cảnh anh ta như thế nào, nhưng nhất định phải là người có khuôn mặt ưu ái và phẩm chất tốt.
Lúc này, cô thấy Trần Ca rất đẹp trai, nhưng áo quần anh ta mặc từ đầu đến chân thì chắc chắn không quá 100 tệ.
Thật sự không quá xuất sắc!
Đặc biệt là cô nghĩ lại câu chuyện Hứa Đông mới kể về Trần Ca, ấn tượng của cô đối với anh đột nhiên giảm xuống mạnh mẽ.
Vẻ mặt của Triệu Nhất Phàm tràn đầy sự thất vọng.
“Trần Ca, đây là Nhất Phàm, đây là bạn học của tôi, hai người cùng làm quen nhau đi!”
Mã Tiểu Nam mỉm cười giới thiệu.
Trần Ca gật đầu. “Tôi tên là Trần Ca. Rất vui được làm quen với cậu!”
Trần Ca lịch sự đưa tay ra.
Về phần Triệu Nhất Phàm, cô ấy thậm chí không nhìn lấy anh một cái. Cô quay người lại và cầm lấy cốc nước của mình.
Trần Ca đột nhiên thấy lúng túng, đành rút tay về với sự thất vọng tột cùng.
Mã Tiểu Nam biết rằng tính khí của bạn mình như vậy. Nếu cô ấy thích ai đó, sẽ trực tiếp trò chuyện với người đó, nhưng nếu như không thích thì cô ấy sẽ tỏ thái độ và thậm chí không chú ý đến họ.
Trần Ca cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này.
Vừa chuẩn bị ngồi xuống.
Lúc này, Hứa Đông chuyển ánh mắt đến ngay chiếc túi nilon màu đỏ ở trong tay Trần Ca.
Anh ta lập tức cười khinh bỉ: “Này, Trần Ca, hôm nay là sinh nhật Tiểu Nam, anh mua quà gì vậy? Lấy ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng nào!”
Bạn cùng phòng với Trần Ca không thể nào chịu đựng được thái độ của hắn ta: “Hắn Đông, mày làm gì cứ nhắm vào Trần Ca vậy?”
Tiếng cười cùng sự chế giễu của Hứa Đông đối với Trần Ca luôn khiến mọi người khó chịu.
Lúc này, hắn ta liếc nhìn Trần Ca rồi lấy quà ra tặng trước.
Thật trùng hợp, đây là chiếc túi xách hàng hiệu màu đen.
“Tiểu Nam, đây là món quà mà anh tặng anh, chiếc túi Hermes!”
Ngay khi Hứa Đông lấy chiếc túi ra, đã lập tức gây được sự chú ý của Triệu Nhất Phàm với nhóm bạn của cô ấy.
“Hermes Zero? Chiếc túi này hiện nay đang được bán với giá 9.000 nhân dân tệ đúng không?”
Ánh mắt của các cô gái nhìn Hứa Đông một cách ngưỡng mộ.
Người đàn ông này thật là ga lăng.
Ngay cả hoa khôi Triệu Nhất Phàm cũng phải ngước nhìn Hứa Đông lần nữa.
“Nó cũng không đắt như vậy đâu. Bố tôi là giám đốc khu vực của cửa hàng Hermes. Ông ta đã mua chiếc túi này với giá 8.000 nhân dân tệ. Đều là người quen biết cả mà!”
Hứa Đông mỉm cười và rất tự hào với những ánh mắt ngưỡng mộ.
Mặc dù, Mã Tiểu Nam đang rất ghét Hứa Đông, nhưng vẫn phải nhận lấy món quà, bởi vì cô ấy biết tôn trọng mọi người.
“Hermes Zero được biết là một trong những sản phẩm mới nhất của Hermes. Nó cũng rất được mọi người ưa chuộng ở các nước Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan. sản phẩm này hiện nay đang bán với giá ít nhất là 12.000 nhân dân tệ!”
Triệu Nhất Phàm nhìn cái túi rồi nói.
Hứa Đông nhướng mày nói:” Tiểu thư Nhất Phàm, không ngờ em cũng có sự hiểu biết về các sản phẩm này đấy?”
Triệu Nhất Phàm cuối cùng cũng mỉm cười với Hứa Đông: “Trước đây tôi cũng có ý định mua sản phẩm này, nhưng giá của nó hơi đắt….”
Hứa Đông vội nói: “Nhất Phàm, nhất định sinh nhật của em tôi sẽ tặng. 9.000 nhân dân tệ đối với tôi không là gì. Hơn nữa, trước cổng trường chúng ta hiện nay cũng có một thương hiệu Hermes, đều là người quen của bố tôi!”
Triệu Nhất Phàm im lặng và nở nụ cười nhẹ trên môi.
Trước đây cô không biết đến Hứa Đông và cô cũng chỉ từng nghe lời kể của Mã tiểu Nam về anh ta là một tay ăn chơi khét tiếng.
Tôi không ngờ anh lại có thể hào phóng và rộng lượng đến như vậy.
Những người bạn cùng phòng với Trần Ca cũng lần lượt tặng quà.
Tất nhiên, giá trị của các món quà không thể nào so sánh được với thứ hàng hiệu xa xỉ của Hứa Đông tặng, nhưng chúng cũng có giá trị đến 300 - 400 nhân dân tệ.
Trần Ca cũng không biết nói gì, anh định ngồi một tí rồi tặng chiếc túi Hermes cho Mã Tiểu Nam.
Lúc này, Hứa Đông nhìn vào chiếc túi nilon có màu đỏ ở tay Trần Ca, nhếch mép cười:
“Trần Ca, anh định tặng cho cô ấy món quà gì vậy. Bây giờ anh lấy ra cho tất cả mọi người xem đi. Nhìn cái túi anh ta cầm kìa, thật là như trò hề!”
“Hứa Đông, im đi! Bất kỳ thứ gì Trần Ca tặng tôi cũng sẽ trân trọng!”
Mã Tiểu Nam hét lớn cảnh cáo Hứa Đông một lần nữa.
Nhưng Mã Tiểu Nam cũng nhìn Trần Ca với một chút hy vọng về món quà.
Trần Ca cảm thấy hơi ấy nấy về món quà.
Vì đang vội nên anh không thể nào đợi gói quà. Nếu như biết trước, anh đã yêu cầu nhân viên chuẩn bị gói quà một cách thật đàng hoàng.
Anh cũng chỉ nghĩ đây là một bữa tiệc đơn giản, nhưng không ngờ tên Hứa Đông khốn nạn đó cũng đến!
“Tiểu Nam, tôi tặng cậu cái túi này!”
Trần Ca đứng dậy và tháo túi nilon màu đỏ ra.
Lông mày của Triệu Nhất Phàm nhíu chặt, những người bạn trong phòng cũng lộ vẻ rất khinh thường trên gương mặt.
Người này thật tầm thường! Đúng là tầm thường!
“Ồ!”
Nhưng khi Trần Ca lấy ra thì Hứa Đông liền hét lớn:
“Hermes ư, ha ha ha Trần Ca mà cũng biết tặng món quà Hermes! Một sản phẩm xa xỉ ư!”
“Trần Ca! Cậu nói cho tôi biết, cậu mua chiếc túi này ở cửa hàng nào? Nó đắt lắm đúng không?”
Lời nói của Hứa Đông khiến cho tất cả các cô gái trong phòng đều bật cười.
Triệu Nhất Phàm cũng lắc đầu nhẹ.
Ban đầu cô nghĩ Trần Ca mặc dù nghèo nhưng vẫn là người có tâm hồn trong sáng, lương thiện. Nói thật Trần Ca vẫn có tư cách để trở thành người bạn bình thường.
Nhưng bây giờ, thật sự Triệu Nhất Phàm rất khinh thường Trần Ca.
“Đây là một trong nhưng phiên bản giới hạn được ra mắt vào kỷ niệm 200 năm của Hermes. Chỉ có 2 chiếc trên toàn thế giới, mỗi chiếc có trị giá ít nhất 300.000 nhân dân tệ!”
Triệu Nhất Phàm nhìn thoáng qua đã nhận ra.
“Trên mạng bán phiên bản nhái rất nhiều, với giá khoảng 150 tệ. Nhưng cho dù có kiêu ngạo như thế nào cũng chẳng ai dám mua và mang nó đi trên đường. Mang một món đồ xa xỉ nhái phiên bản cao cấp như vậy ra ngoài thật quá ngại!”
Triệu Nhất Phàm nói không một chút khách khí, nhìn thẳng vào mặt Trần Ca. Người đàn ông đứng trước mặt cô khiến cho cô cảm thấy ghê tởm!
Mã Tiểu Nam nghĩ Trần Ca sẽ tặng cô một ít đồ dùng, nhưng cô không ngờ anh lại tặng cô món quà có giá trị như vậy.
Nhưng Mã Tiểu Nam vẫn vui vẻ nói: “Trần Ca, dù sao tôi cũng cảm ơn cậu đã mua tặng món quà này, lần sau đừng mua món quà nhiều tiền nữa nhé, hơn 150 tệ là đắt lắm rồi!”
Trần Ca muốn khóc nhưng không thể rơi nước mắt. Anh thật sự muốn nói đây là sản phẩm thật nhưng nhìn ánh mắt khinh thường của Triệu Nhất Phàm cùng với những người trong phòng, anh cảm thấy nghẹn họng khó xử.
Anh cũng đoán được nếu như có nói cũng không ai tin và điều này chỉ khiến họ càng khinh thường anh hơn!
Triệu Nhất Phàm nhìn Mã Tiểu Nam nói:
“Tiểu Nam, từ khi nào mà cậu lại quen một người như vậy?”
Thấy Trần Ca thay đổi sắc mặt, Mã Tiểu Nam vội vàng chuyển hướng chủ đề:
“Được rồi, được rồi, hôm nay là sinh nhật của tôi, chúng ta đều là bạn bè của nhau, hãy cùng nâng ly thôi nào!”
Triệu Nhất Phàm và mọi người trong phòng nhìn Trần Ca với ánh mắt khinh bỉ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Hứa Đông và những người bên cạnh cười lạnh nhạt.
Trần Ca cũng cảm thấy ngượng ngùng khi thấy Mã Tiểu Nam đứng giữa anh và mọi người.
Sau đó, anh đứng dậy và nói: “Tiểu Nam, tôi chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tôi nhớ ra mình có việc cần làm ở ký túc xác, tôi phải về trước đây. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Trần Ca biết bây giờ mình cũng chỉ thừa thải trong căn phòng này.
Nên cậu quyết định đứng dậy, rời đi.