Ký Ức Lạc Lối - Chương 1
Tình trạng
Đang Cập Nhật
Lượt xem
3
Giới thiệu
Trời vừa dứt cơn mưa nặng hạt, nhường chỗ cho một sự tĩnh lặng đến rợn người. Không khí đặc quánh, ngai ngái mùi đất ẩm và lá mục, một mùi hương khiến lồng ngực hơi se lại. Con hẻm nhỏ lát gạch cũ kỹ chạy dọc theo sườn khu chung cư im lìm như thể đã nuốt trọn mọi âm thanh của thành phố. Chỉ còn lại tiếng rì rào nước mưa nhỏ giọt đều đặn xuống từ những sợi dây điện chằng chịt phía trên, như một nhịp đếm thời gian chậm rãi. Ánh đèn đường cũ kỹ, vàng vọt, yếu ớt phản chiếu trên mặt gạch loang lổ, từng vệt sáng lấp loáng như những mảnh ký ức rơi vãi sau cơn giông, mong manh và dễ vỡ.
An Nhiên rụt sâu khuôn mặt vào chiếc cổ áo khoác đen rộng thùng thình, chất liệu vải thô ráp mang lại cảm giác an toàn giả tạo. Mái tóc đen, dài ngang vai, vẫn còn vương ẩm và bết nhẹ vào má, tạo cảm giác hơi lạnh. Sự mệt mỏi sau một ngày làm việc và cơn mưa vừa tạnh khiến bước chân cô nặng trịch. Cô bước nhanh qua những vũng nước đọng loang ánh đèn, cố ý tránh những nơi ánh sáng quá rõ. Tiếng gót giày mỏng, khẽ “tách… tách…” vang lên đều đặn giữa không gian lạnh và tĩnh mịch, trở thành âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng, nhưng đồng thời lại khuếch đại cảm giác cô độc của cô.
Trong tay An Nhiên là một túi giấy mỏng đã mềm nhũn vì thấm nước mưa, cảm giác dễ rách đến mức cô phải siết nhẹ ngón tay. Bên trong chỉ là vài gói mì ăn liền, một lon cà phê lạnh, và vài thứ lặt vặt cần thiết cho đêm dài sắp tới - một đêm dài mà cô đã quen với sự tẻ nhạt của nó. Cô ước gì mình có thể đi thật nhanh, chui vào chiếc vỏ bọc an toàn của căn hộ và quên đi cái lạnh buốt xương cùng sự mệt mỏi đang vây lấy mình.
Nhưng khi đến gần lối vào chung cư cũ, một cảm giác bất an đột ngột trào dâng, khiến bước chân cô khựng lại.
Một người đàn ông cao, tóc đen, có thân hình vạm vỡ đang đứng đó.
Anh ta đứng ngay trước cửa căn hộ tầng trệt của cô, như thể đã chờ đợi từ rất lâu, hòa lẫn vào cái bóng đổ dài của bức tường. Anh ta không che dù, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản. Nước mưa đã ngấm vào vải, khiến nó ôm sát lấy bờ vai rộng và thân hình rắn rỏi, tạo nên một hình bóng vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, từng giọt nước lăn xuống đường viền cằm sắc lạnh và yết hầu chuyển động nhẹ.
Điều đáng sợ nhất là ánh mắt anh. Đen sâu, điềm tĩnh đến mức lạ thường, nó chạm vào cô ngay lập tức, khóa chặt mọi suy nghĩ và cử động. An Nhiên có cảm giác như bị lột trần suy nghĩ, mọi cố gắng che giấu đều vô ích dưới cái nhìn đó. Một sự rùng mình chạy dọc sống lưng, không phải vì lạnh mà vì một cảm giác bị nhận diện một cách đột ngột.
Sự hoảng hốt và đề phòng dâng lên. An Nhiên chau mày, hơi lùi một bước vô thức, túi giấy trong tay siết chặt đến mức cô cảm thấy móng tay cắm vào lòng bàn tay. Giọng cô khẽ run rẩy, cố gắng giữ cho nó không lộ ra sự sợ hãi:
“Anh… là ai?”
Người đàn ông không trả lời ngay. Anh giữ nguyên tư thế đứng thẳng, ánh mắt không hề rời khỏi cô. Anh từ từ nghiêng đầu, một cử chỉ chậm rãi nhưng đầy chủ ý. Khoé môi anh nhếch nhẹ - một nụ cười mờ nhạt, khó nắm bắt, như cười mà chẳng phải cười, càng làm tăng thêm sự bối rối và khó hiểu.
Một cơn gió lạnh đột ngột lùa qua, mang theo cái lạnh của màn đêm và làm tà áo khoác của An Nhiên khẽ bay, để lộ một chút sự yếu ớt. Cùng với hơi lạnh là mùi mưa, lẫn trong mùi thuốc lá nhàn nhạt và một thứ hương lạ lẫm, quen thuộc không thể gọi tên, chạm nhẹ vào khứu giác cô. Đó là một cảm giác mơ hồ, nửa như vừa gặp gỡ, nửa như đã khắc sâu trong tiềm thức, gợi lên nỗi xao động không biết rõ nguồn cội.
Cuối cùng, anh cất giọng. Giọng nói đó trầm, khàn, và mang một âm hưởng lặng như thể vừa đi qua một cơn bão dài hơn cả cơn mưa ngoài kia. Nó chứa đựng sự chắc chắn không thể chối cãi.
“Chúng ta… từng gặp nhau rồi. Ở nơi cô không nhớ.”
Lời nói như một lời nguyền, gieo rắc một hạt giống nghi ngờ sâu sắc vào tâm trí An Nhiên, đánh thức một điều gì đó mà cô đã cố gắng chôn vùi. Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, tự hỏi: Ký ức nào đã bị đánh cắp, và vì sao người đàn ông này lại đến để đòi lại nó ngay tại cánh cửa căn hộ, nơi cô tin rằng mình đã an toàn?
Lời nói của người đàn ông, trầm đục như tiếng vọng từ một căn hầm tối, giáng xuống An Nhiên như một cú sốc điện, đánh bay sự mệt mỏi và nỗi cô đơn thường trực. "Ở nơi cô không nhớ." - Câu nói đó không chỉ là một bí ẩn, mà là một sự đe dọa tinh thần. Nó chạm đúng vào nơi An Nhiên đã dày công xây tường thành bảo vệ: Quá khứ bị lãng quên và quyền kiểm soát cuộc sống của chính cô.
Đầu óc cô gần như ngừng hoạt động trong một giây, chỉ còn lại cảm giác lạnh buốt và đề phòng dâng lên. Cô nhíu chặt chân mày, hơi thở dường như bị đứt quãng, mắc kẹt trong lồng ngực. Cô không lùi thêm bước nào nữa; thay vào đó, An Nhiên đứng thẳng người, tự ép mình phải mạnh mẽ hơn chiếc áo khoác đen đang bao bọc. Đây là lãnh thổ của cô - trước cửa căn hộ của cô. Cô không cho phép bất kỳ ai, đặc biệt là một người đàn ông bí ẩn và ướt sũng, xông vào đó.
Thái độ của cô từ sợ hãi chuyển sang cương quyết và lạnh lùng. An Nhiên nâng cằm lên, đôi mắt - vốn đã mờ mịt vì mệt mỏi - giờ đây ánh lên sự sắc lạnh và một chút giận dữ. Giọng cô trở nên khàn đặc và cứng rắn hơn, đẩy hết sự run rẩy ra khỏi âm điệu:
“Tôi không biết anh. Và tôi không có ký ức nào để anh nhắc nhở cả.” Cô nhấn mạnh từng từ, như thể đang đóng lại một cánh cửa. Túi giấy trong tay cô cuối cùng cũng bị bỏ rơi, rơi "bịch" xuống vũng nước gần đó. Vài gói mì lăn ra, thấm nước. An Nhiên không hề bận tâm. Cô chỉ tập trung vào gương mặt điềm tĩnh một cách đáng sợ của đối phương.
“Anh đang đứng trước cửa nhà tôi. Nếu anh không giải thích, tôi sẽ gọi cảnh sát,” cô nói, tay bắt đầu rón rén tìm chiếc điện thoại trong túi áo, dù cô biết rõ trong cái hẻm vắng này, điều đó chỉ là một hành động phòng vệ yếu ớt. Cái im lặng và bình thản của người đàn ông chỉ khiến cơn bất an trong cô biến thành bức bối và phẫn nộ.
Cô không sợ những kẻ cướp, cô sợ những bí mật. Và người đàn ông này, với mùi thuốc lá và hơi ẩm lạnh lẽo, chính là hiện thân cho thứ bí mật mà cô đã tuyệt vọng vùi lấp.