Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

An Nhiên không quay lại căn hộ ngay.

Cô đứng dưới hiên rất lâu, để mưa làm tê cóng đôi chân, để từng lời nói của Thiên ngấm dần vào da thịt như một loại độc chậm. Cô tưởng rằng cơn đối mặt vừa rồi là điểm kết thúc của sự mơ hồ. Nhưng cô đã sai. Nó chỉ là cánh cửa dẫn vào vực sâu.

Một cơn đau nhói bất ngờ xé ngang thái dương, dữ dội và lạnh buốt như bị đâm bằng băng nhọn. An Nhiên khuỵu xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, ký ức không còn đến như những mảnh vỡ mơ hồ nữa. Nó ập đến như một tai nạn thứ hai - brutal, không khoan nhượng, xé toang bức màn mà chính não bộ cô đã dựng lên để bảo vệ.

Cô nhìn thấy rõ con đường hôm đó. Không phải tai nạn.

Đó là một buổi chiều xám, mưa lất phất, không phải cơn mưa lớn xối xả mà cô vẫn tưởng tượng. Mặt đường trơn láng ánh lên sắc bạc chết chóc dưới ánh đèn đường vừa bật. Cô nhớ mình đã không đi lang thang vô thức.

Cô đã chạy.

Chạy khỏi căn quán cà phê ấm áp nơi cô vừa nhìn thấy Thiên và cô gái kia ngồi đối diện nhau, tay trong tay. Nụ cười và ánh mắt thân mật của họ là một lời tuyên án, không cần lời giải thích nào nữa.

Nhưng đó chưa phải là cái kết.

An Nhiên nhớ lại chi tiết khiến toàn thân cô lạnh toát, một chi tiết đã bị khóa kín trong hai năm:

Một cuộc gọi.

Khi cô đứng bên lề đường, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô đã bấm số Thiên với đôi tay run rẩy. Không phải để níu kéo tình yêu đã chết. Mà để hỏi câu hỏi cuối cùng: "Anh đang ở đâu?"

Ở đầu dây bên kia, Thiên im lặng, một khoảng lặng dài đến vô tận.

Rồi anh nói dối.

“Anh đang họp.”

Ngay khoảnh khắc Thiên nói ra lời dối trá đó, An Nhiên đã thấy họ qua lớp kính quán cà phê. Thiên không che giấu nữa. Anh quay đầu lại, chậm rãi. Ánh mắt họ chạm nhau xuyên qua màn mưa lất phất.

Anh biết cô đã thấy.

Và rồi - anh cúp máy.

Tiếng phanh xe. Ánh đèn trắng lóa mắt. Cú va chạm kinh hoàng.

An Nhiên bật khóc nấc lên, tay ôm chặt đầu, không phải vì cơn đau thể xác vừa tan. Mà vì sự thật cuối cùng đã hiện hình:

Tai nạn không phải do cô mất kiểm soát hay vô tình. Cô bị đẩy vào nó—bởi cú phản bội cuối cùng và lời nói dối tàn nhẫn nhất.

Và điều khủng khiếp hơn cả, điều khiến cô cảm thấy cái chết còn dễ chịu hơn sự sống:

Thiên đã biết cô ở gần đó. Anh đã chọn không đuổi theo.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Thiên bước vào căn phòng trọ chật hẹp của mình—nơi anh sống suốt hai năm qua như một kẻ bị lưu đày trong chính lương tâm mình.

Điện thoại rung lên một hồi chuông chói tai. Một số lạ.

Anh nhấc máy.

Giọng người đàn ông trung niên lạnh lẽo vang lên, cắt đứt sự im lặng:

“Cậu là Thiên?”

“Vâng.”

“Tôi là tài xế xe tải năm đó.”

Thiên chết lặng, mọi thứ xung quanh như ngưng đọng. Lưỡi anh khô khốc.

“Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu.”

Tim anh đập thình thịch, tiếng đập như tiếng trống trong phòng giam.

“Ông… ông muốn gì?”

Ở đầu dây bên kia, người đàn ông thở dài, tiếng thở mang theo gánh nặng hai năm giày vò.

“Tôi không chịu nổi nữa. Hai năm rồi tôi không ngủ được. Tôi không đâm cô ấy vì cô ấy băng qua đường bất ngờ.”

Thiên ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo.

“Cô ấy chạy ra đường sau khi nhìn thấy cậu.”

“Cậu là người cuối cùng cô ấy gọi.”

“Cậu biết không? Khi tôi xuống xe, cô ấy còn thều thào một câu…” Giọng người đàn ông nghẹn lại, "Anh ấy đã thấy tôi... Anh ấy đã thấy tôi..."

Thiên đánh rơi điện thoại. Mọi thứ sụp đổ thành những mảnh vỡ thủy tinh.

Tiếng gào thét của tài xế đã không còn quan trọng. Anh nhận ra sự thật kinh khủng hơn cả cái chết:

An Nhiên không chỉ mất trí nhớ vì chấn thương vật lý.

Cô đã chọn quên.

Não bộ đã tự khóa ký ức lại, đó là một cơ chế tự vệ sinh tồn để cứu cô khỏi sự thật rằng người cô yêu đã bỏ rơi cô ngay khoảnh khắc sinh tử. Để cứu cô khỏi cái cảm giác bị phản bội đến mức không muốn sống.

Thiên ôm mặt, tiếng nấc vỡ ra từ cổ họng như tiếng thú bị thương. Anh không chỉ phản bội cô.

Anh đã giết chết An Nhiên của ngày đó. Anh đã để lại một cái xác sống mang tên An Nhiên, vô hồn và không ký ức.

Sự trừng phạt của anh không phải là tù tội. Không phải là sự nghèo khó.

Mà là phải sống đủ lâu, đủ tỉnh táo để hiểu rằng, anh chính là tai nạn lớn nhất đời cô.

Sáng hôm sau, với đôi mắt đỏ ngầu, Thiên tìm đến bệnh viện cũ. Anh xin gặp bác sĩ điều trị chính năm đó.

Bác sĩ nhìn anh với ánh mắt vừa thương hại, vừa thấu hiểu.

“Nếu cô ấy nhớ lại tất cả,” bác sĩ nói, giọng đều đều, “khả năng cao sẽ rơi vào khủng hoảng hậu sang chấn, thậm chí là trầm cảm nặng. Vì sự thật quá tàn nhẫn.”

Ông dừng lại, rồi nói tiếp:

“Nhưng nếu cô ấy không nhớ lại… cô ấy sẽ không bao giờ là chính mình. Cô ấy sẽ sống cuộc đời của một người khác.”

Thiên rời bệnh viện trong im lặng.

Anh biết. Dù An Nhiên có nhớ hay không—

Anh đã mất cô vĩnh viễn.

Ở một nơi khác, ánh mắt của An Nhiên giờ đây hoàn toàn trống rỗng, không còn nước mắt. Cô mở ngăn kéo cũ trong căn hộ.

Bên trong là một chiếc điện thoại hỏng—chiếc điện thoại cô dùng trước tai nạn. Màn hình không lên.

Nhưng có một hộp thư thoại chưa từng bị xóa, được bảo vệ trong bộ nhớ sâu nhất của máy.

Cô bấm nút phát.

Giọng Thiên vang lên, rất nhỏ, rất xa, đúng như những gì cô vừa nhớ lại:

“Anh không thể nói chuyện bây giờ. Anh đang họp.”

Tiếng "tút tút" báo hiệu cuộc gọi bị ngắt.

An Nhiên nhắm mắt. Lần này, cô không khóc.

Cô thì thầm, giọng khàn đặc, chất chứa sự kinh tởm và đau đớn đến tận cùng:

“Hóa ra… anh đã bỏ rơi tôi… trước khi tôi ngã xuống.”

Cô đặt điện thoại xuống. Giờ đây, cô không cần bằng chứng nào nữa. Cô đã tỉnh. Và cô biết mình phải làm gì.

Danh sách chương

2025-10-09
2025-10-09
2025-10-09
2025-11-19
2025-11-19
2025-11-19
2025-12-15
2025-12-15
2025-12-15