An Nhiên đặt chiếc điện thoại hỏng xuống. Âm thanh cuối cùng của Thiên đã bị khóa lại, không phải trong ngăn kéo, mà trong tâm trí cô. Không còn nước mắt, không còn run rẩy. Chỉ còn lại một sự trống rỗng lạnh lẽo, một khoảng lặng tuyệt đối sau cơn bão.
Cô không phải là nạn nhân nữa. Cô là nhân chứng, là người sống sót, và giờ đây, là người nắm giữ bản án.
Sáng hôm sau, An Nhiên tắm rửa và thay đồ. Cô không chọn những gam màu trầm như trước. Chiếc váy cô mặc có màu xanh sapphire, sắc lạnh và kiêu hãnh. Cô trang điểm nhẹ, che đi quầng thâm và sự mệt mỏi, nhưng không che giấu ánh nhìn sắc lạnh, sâu thẳm như đại dương đóng băng.
Cô đi làm.
Đến văn phòng, mọi người đều nhận thấy sự khác biệt. An Nhiên vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng có gì đó thay đổi trong cách cô giao tiếp: cô dứt khoát hơn, ánh mắt không còn mơ hồ mà sắc bén đến đáng sợ.
Cuộc sống bình thường của cô giờ đây chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo cho kế hoạch đang được nung nấu.
Chiếc Bẫy Đầu Tiên
Mục tiêu đầu tiên của An Nhiên là tìm hiểu về cô gái kia - người đã cùng Thiên ở quán cà phê hôm đó. Cô biết Thiên đã bỏ rơi mình vì sự bất an, nhưng cô gái kia vẫn là một phần của sự phản bội.
An Nhiên dùng các mối quan hệ cũ, giả vờ như sự tò mò vô hại của một người vừa lấy lại trí nhớ một phần. Cô nhanh chóng biết được: Cô gái đó tên là Trúc, một nhân viên cấp dưới của Thiên ở công ty cũ, người đã "sẵn lòng" trở thành bến đỗ an toàn cho sự hèn nhát của anh.
An Nhiên cười thầm. Sự trả thù không cần máu. Nó chỉ cần sự tinh tế.
Cô gửi một email nặc danh đến Trúc, chỉ vỏn vẹn hai dòng:
“Tai nạn năm đó không phải là tình cờ. Anh ấy đã chọn cô. Nhưng anh ấy đã nói dối. Hãy hỏi anh ấy về chiếc điện thoại và cuộc gọi cuối cùng.”
Cô biết, những lời này sẽ gieo rắc hạt giống nghi ngờ. Kẻ phản bội không thể sống yên ổn nếu không tin tưởng vào người họ chọn.
Cuộc Gặp Gỡ Không Kịch Tính
Tối hôm đó, Thiên tìm đến căn hộ của An Nhiên. Anh đứng dưới hiên, không dám bấm chuông.
Cánh cửa mở ra. An Nhiên đứng đó, khoanh tay. Cô không mời anh vào.
Thiên nhìn cô, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng tột độ. "Anh nghe nói... em đã ổn hơn. Hôm qua..."
"Hôm qua, anh đã kể cho tôi một nửa câu chuyện," An Nhiên cắt ngang, giọng bình thản đến mức kinh hoàng. Cô không hét lên, không khóc lóc. Cô chỉ nhìn anh, như nhìn một con côn trùng bị giam trong hổ phách.
"Nửa còn lại thì sao?"
Thiên chết lặng. Anh biết, cô đã nhớ lại.
"An Nhiên, anh..."
"Anh không cần phải nói. Anh đã 'họp' khi tôi gọi, và anh đã cúp máy khi mắt chúng ta chạm nhau," cô nói từng chữ, chậm rãi và chính xác. "Anh đã thấy tôi ở đó, Thiên. Anh đã thấy tôi chạy ra đường. Nhưng anh đã chọn không làm gì cả."
Thiên khuỵu gối xuống, đầu gục hẳn. Nước mắt anh rơi hòa vào mưa. "Anh đã quá sợ hãi. Anh là một thằng hèn. Anh không xứng đáng."
An Nhiên không hề lay động.
"Đúng," cô đồng tình, giọng lạnh như băng. "Anh không xứng đáng. Nhưng sự hèn nhát của anh không phải là một sự biện hộ. Nó là tội ác. Và tôi, là người bị hại, sẽ không xin xỏ gì ngoài công lý."
Thiên ngước nhìn cô, đầy kinh hãi. "Em muốn gì? Cảnh sát? Anh sẽ chịu phạt."
"Cảnh sát ư?" An Nhiên cười khẩy. "Tai nạn của tôi đã được kết luận. Anh không bị kết tội. Nhưng tôi sẽ không để anh sống một cuộc đời vô tội."
Cô tiến lên một bước, cúi thấp người, thủ thỉ vào tai anh, chất giọng ngọt ngào nhưng thấm đẫm độc dược:
“Tôi muốn anh phải nhớ, phải sống và phải thấy tất cả những gì anh đã đánh mất. Anh đã chọn cô ta vì sự yếu đuối, vậy thì tôi sẽ khiến anh mất đi tất cả những gì anh đã trốn chạy vì nó. Tôi sẽ lấy lại cuộc đời của tôi, và anh sẽ phải trả giá bằng cả cuộc đời của anh.”
Kế Hoạch Bắt Đầu
Từ ngày đó, An Nhiên thực hiện kế hoạch trả thù trong im lặng.
Cô bắt đầu tham gia vào các dự án lớn, làm việc không ngừng nghỉ. Cô không muốn trả thù bằng cách hạ bệ Thiên ở công ty cũ, mà bằng cách vượt xa anh, đạt tới những đỉnh cao mà anh từng khao khát nhưng không dám chạm tới vì sự bất an. Cô liên lạc với sếp cũ, một người rất nể phục tài năng của cô trước đây, để thảo luận về một vị trí cao cấp hơn, nơi cô có thể đối đầu trực tiếp với những người đã từng coi thường Thiên (và gián tiếp coi thường cô).
An Nhiên biết, Thiên và Trúc đang sống với sự thiếu tin tưởng. Cô gửi thêm những thông tin ẩn danh về quá khứ của Thiên cho Trúc—không phải về cô, mà về những lần Thiên nói dối, những thất bại anh che giấu. Cô làm điều đó để Thiên không thể có được "bến đỗ an toàn" mà anh đã tìm kiếm.
Cô tìm lại những sở thích cũ, những người bạn cũ mà Thiên đã vô tình khiến cô xa lánh. Cô muốn Thiên thấy cô đang hồi sinh rực rỡ, sống một cuộc đời mà anh không bao giờ có thể chạm tới, tạo ra một sự đối lập tàn nhẫn với cuộc sống trọ trật hẹp, đầy giày vò của anh.
An Nhiên nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương. Vết sẹo trên thái dương không còn là biểu tượng của sự đau khổ. Nó là huy hiệu của kẻ sống sót.
Màn đêm buông xuống, và An Nhiên biết, cô đã chính thức bước vào trò chơi mới.
