Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Đêm ấy, sau cuộc gặp gỡ định mệnh dưới ánh đèn vàng vọt, An Nhiên không ngủ được. Căn phòng nhỏ trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đều, mỗi tiếng kêu như một nhát dao khứa vào sự tĩnh lặng và nỗi bất an của cô. Xen lẫn vào đó là tiếng gió khẽ luồn qua khe cửa sổ cũ, mang theo hơi ẩm và mùi đất ẩm còn sót lại của cơn mưa.

Cô nằm nghiêng, mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, nơi bóng tối đặc quánh. Trong đầu cô, hình ảnh người đàn ông cứ lặp đi lặp lại như một cuốn phim bị hỏng: bờ vai rộng ướt sũng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, giọng nói trầm khàn… và câu nói ám ảnh nhất: “Có lẽ cô sẽ nhớ, khi mưa rơi lần nữa.”

Nhớ? Nhớ điều gì? 

Sự phòng thủ và lý trí của An Nhiên đang gồng mình chống lại sự kích động của cơ thể. Cô chưa từng gặp anh - ít nhất, trong trí nhớ hiện tại hoàn toàn là vậy. Cô là người có kỷ luật, mọi thứ trong cuộc sống đều được sắp xếp gọn gàng. Nhưng cơ thể cô… lại phản ứng theo cách khác. Một cơn nhói nhẹ nơi ngực, một nỗi bồi hồi vô lý, và cảm giác như tim mình đã từng đập nhanh vì ánh nhìn đó, chỉ là ở một thời điểm mà cô không còn nhớ được nữa. Sự mâu thuẫn này khiến cô giằng xé khủng khiếp.

Cô bật dậy, gần như là nhảy ra khỏi giường. Cơn buồn ngủ tan biến, thay vào đó là sự tuyệt vọng muốn tìm ra lời giải. Cô mở laptop. Tìm tên, tìm khuôn mặt, tìm bất cứ dấu vết nào có thể liên quan trong các mạng xã hội, các bài báo tai nạn cũ. Nhưng không có gì cả. Màn hình máy tính chỉ hiện lên sự trống rỗng đến đáng sợ, như thể anh chưa từng tồn tại trên thế giới này, hoặc đã bị xóa sạch một cách có chủ đích.

Đêm thứ hai, đêm thứ ba… Mệt mỏi vì mất ngủ, cô bắt đầu mơ.

Trong giấc mơ, bối cảnh quen thuộc lại hiện ra: cũng là cơn mưa. Cô đứng dưới mái hiên của một căn nhà gỗ cũ, áo ướt sũng, tay nắm chặt một tờ giấy đã nhòe chữ vì nước mưa. Cảm giác cô độc và tuyệt vọng trong mơ chân thật đến mức cô gần như muốn bật khóc. Và rồi, một giọng nói vang lên - trầm, khàn, dịu dàng đến đau lòng, như một liều thuốc độc ngọt ngào:

“An Nhiên, nếu một ngày em quên… anh sẽ tìm lại em, dù chỉ còn trong cơn mưa.”

Cô giật mình tỉnh giấc, thở dốc. Tim đập loạn xạ như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, dính bết vào da thịt. Cảm giác thực của giấc mơ quá mạnh mẽ. Tờ giấy trong mơ - có thật không? Lời hứa kia - có thật không? Chính người đàn ông bí ẩn kia đã kích hoạt những đoạn ký ức bị phong bế này. Cô oán hận anh vì đã buộc cô phải đối diện với quá khứ mà cô đã lựa chọn quên.

Dưới sự thúc ép của giấc mơ và sự tò mò bị kích động, An Nhiên không thể ngồi yên. Cô lục tung căn hộ cũ. Cô lục tủ, ngăn kéo, từng hộp nhỏ được dán kín và phủ bụi. Hành động của cô vội vã, căm phẫn như thể đang truy tìm một tên trộm đã lấy đi một phần cuộc đời cô.

Và rồi… cô thấy nó. Một phong bì cũ mèm, giấy đã ngả màu vàng ố, không tên người gửi, được giấu kỹ dưới đáy một hộp đựng thư từ cũ. Mặc dù lý trí cảnh báo cô nên vứt nó đi, nhưng bàn tay run rẩy của cô không nghe lời, cẩn trọng mở phong bì.

Bên trong là một tấm ảnh.

Ánh đèn mờ ảo của căn phòng rọi lên bức ảnh. Cô - trong chiếc váy trắng giản dị - đang đứng cạnh người đàn ông ấy. Cả hai đều cười, nụ cười của cô tươi tắn và vô ưu một cách lạ lùng, khác hẳn vẻ lạnh lùng hiện tại. Nét mặt anh hiện rõ sự dịu dàng và yêu thương. Dưới góc ảnh, bằng nét chữ viết tay đã hơi mờ, là dòng chữ: “Mưa tháng Sáu, năm ấy.”

An Nhiên sững sờ. Hơi thở cô đóng băng lại trong cổ họng. Bàn tay khẽ run, làm bức ảnh cũng rung theo. Mắt cô mở to, đầu óc quay cuồng trong một cơn lốc thông tin.

Bức ảnh như một cú sốc điện, phá vỡ đê chắn cuối cùng.

Cô nhớ lại. Tất cả trở về như dòng nước vỡ bờ. Một cơn mưa lớn, ánh đèn pha chói lòa, một vụ tai nạn khủng khiếp, tiếng còi xe cứu thương inh ỏi, mùi máu tanh và kim loại cháy khét. Và khuôn mặt anh - lo lắng, hoảng loạn, nhưng đầy kiên định. Cô nhìn thấy lại cảnh bàn tay anh nắm chặt tay cô trong bệnh viện, khẽ nói:

“Đừng sợ, An Nhiên. Anh ở đây.”

Ký ức bị xoá không phải do thời gian vô tình… mà do cô đã từng chọn quên. Sau tai nạn, để thoát khỏi nỗi đau và sang chấn quá lớn, cô đã tự khóa chặt toàn bộ quãng đời liên quan đến anh. Cô đã cố tình xây dựng một An Nhiên mới: lạnh lùng, thực tế, không có quá khứ để tránh bị tổn thương.

An Nhiên ngồi thụp xuống sàn, tấm ảnh tuột khỏi tay, rơi nhẹ xuống thảm. Cô ôm lấy đầu, mái tóc đen rối bời che đi khuôn mặt đang biến dạng vì cảm xúc. Nỗi hối hận trộn lẫn với nỗi nhớ bị kìm nén bấy lâu nay bùng nổ.

Mưa ngoài cửa sổ lại bắt đầu rơi.

Âm thanh ấy - tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, tiếng nước chảy róc rách - bỗng khiến tim cô run lên. Không phải là sự run rẩy vì lạnh, mà là sự rung động của một linh hồn bị đánh thức.

Lần này, cô biết chắc chắn. Đó không phải giấc mơ. Đó là sự thật.

Người đàn ông đó, anh ấy đã giữ lời hứa. Anh ấy đã đến để tìm lại cô trong cơn mưa. Và An Nhiên của hiện tại không thể trốn tránh người mà An Nhiên của quá khứ đã từng yêu thương hơn cả sinh mệnh mình. Cô đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhưng quyết đoán - cô phải tìm anh.

Danh sách chương

2025-10-09
2025-10-09
2025-10-09