An Nhiên khoác vội chiếc áo mỏng, cảm giác như một lớp da mới bao bọc lấy một trái tim đang vỡ vụn. Cô không kịp suy nghĩ thêm điều gì nữa. Nếu tiếp tục đứng yên, cô biết mình sẽ lại tan vỡ, bị chôn vùi trong những mảnh ký ức vụn vỡ. Nỗi đau cần một lối thoát, và đêm mưa lạnh lẽo này chính là ranh giới cuối cùng giữa quá khứ và tương lai.
Cửa căn hộ bật mở, một tiếng động sắc lạnh xé ngang không gian tĩnh mịch.
Mưa hắt vào mặt cô như hàng ngàn mũi kim châm. Dưới ánh đèn vàng nhạt của khu chung cư cũ, bóng lưng Thiên đang dần khuất, vai anh cúi thấp, từng bước nặng nề như người vừa nhận án tử không thể kháng cáo. Đó là hình ảnh của sự hối hận tuyệt vọng, nhưng đối với An Nhiên lúc này, đó chỉ là sự yếu đuối hèn hạ.
“Thiên!”
Tiếng gọi xé toạc màn mưa, mang theo tất cả sự phẫn nộ bị dồn nén suốt hai năm qua.
Anh khựng lại. Chỉ một nhịp thở. Một khoảnh khắc mong manh đến mức cả hai đều cảm nhận được: nếu anh quay đầu, quá khứ sẽ sống dậy trong đau đớn; nếu anh tiếp tục bước, tất cả sẽ vĩnh viễn chấm dứt trong sự hối tiếc.
Anh quay lại.
An Nhiên đứng đó, mái tóc đen ướt bết vào gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu nhưng cháy lên một ngọn lửa dữ dội. Cô không còn là người phụ nữ bất động, vô hồn trên sàn nhà lạnh lẽo nữa. Trước mặt anh là An Nhiên của cơn bão—bị tổn thương đến tột cùng, nhưng chưa từng khuất phục.
“Anh quay lại làm gì?” Cô cười khan, giọng run lên vì lạnh và giận. “Để chắc chắn rằng tôi đã đau đủ, hay để kiểm tra xem vết thương của tôi đã lên da non chưa?”
Thiên bước tới một bước, rồi dừng lại. Anh không dám lại gần, như thể sợ chỉ cần thêm một chút nữa thôi, anh sẽ làm cô vỡ nát hoàn toàn.
“Anh không đến để xin em tha thứ,” anh thì thầm, giọng bị tiếng mưa nuốt chửng một phần.
“Vậy thì anh đến để làm gì?” Cô hét lên, tiếng nói bị nén lại trong lồng ngực. “Anh đứng ngoài cửa nhà tôi, đội mưa, đánh thức những ký ức tôi phải chôn sống suốt hai năm, rồi định rời đi như một người hùng hy sinh, một kẻ tử tế cao thượng sao?”
Mỗi lời của cô là một nhát dao. Anh không né tránh. Anh đón nhận tất cả sự trừng phạt.
“Anh đến để chịu trách nhiệm.”
An Nhiên bật cười lớn, tiếng cười điên dại hòa lẫn tiếng mưa nghe đến rợn người, khiến cả khu chung cư phải rùng mình.
“Trách nhiệm?” Cô tiến lên, chỉ tay thẳng vào ngực anh, nơi cô từng tựa đầu vào mỗi tối. “Anh có biết cái gọi là trách nhiệm của anh đã làm gì không? Nó lấy đi trí nhớ của tôi. Nó lấy đi niềm tin của tôi vào bản thân mình. Nó lấy đi cả lý do để tôi tin rằng mình từng được yêu, rằng mình từng sống một cuộc đời trọn vẹn!”
Thiên siết chặt hai tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt.
“Anh biết. Và anh không biện minh.”
“Không biện minh?” Cô gằn giọng, khuôn mặt chỉ cách anh vài phân, hơi thở lạnh buốt của cô phả vào mặt anh. “Vậy nói đi. Nói hết đi. Đừng dùng cái vẻ hối hận đáng thương đó nữa. Tôi muốn nghe sự thật. Sự thật trần trụi mà anh chưa từng dám nói với tôi, ngay cả khi tôi mất trí nhớ.”
Anh nhắm mắt. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lớp ngụy trang, mọi bức tường bảo vệ anh dựng lên suốt hai năm qua sụp đổ tan tành.
“Anh sợ,” giọng anh khàn đặc, yếu ớt hơn tiếng mưa. “Anh sợ mình không xứng với em. Sợ thất bại trong sự nghiệp, sợ không thể cho em một cuộc sống tốt đẹp mà em xứng đáng. Anh sợ nhìn thấy em, một người rực rỡ và tài năng, phải hy sinh tất cả vì một kẻ thất bại như anh. Cô ấy… chỉ là một lối thoát. Một cái cớ để anh trốn chạy khỏi chính sự yếu đuối và bất lực của mình.”
An Nhiên đứng chết lặng.
Không phải vì lời thú nhận đó nhẹ hơn những gì cô tưởng tượng.
Mà vì nó tàn nhẫn hơn gấp bội. Sự phản bội của Thiên không đến từ tình yêu mãnh liệt với người khác, mà đến từ sự hèn nhát với chính cô.
“Vậy ra,” cô thì thầm, nước mắt bắt đầu rơi xuống, “tôi không thua vì tôi kém hơn, vì tôi không hấp dẫn bằng cô ta. Tôi thua vì tôi yêu anh quá thật, quá trọn vẹn. Tôi thua vì tôi tin tưởng vào anh, trong khi anh lại không tin vào chính mình?”
Thiên mở mắt. Ánh nhìn của anh vỡ vụn hoàn toàn.
“Em chưa từng thua, An Nhiên. Anh mới là kẻ thua cuộc duy nhất.”
Nước mưa hòa lẫn nước mắt trên gương mặt An Nhiên. Nhưng lần này, cô không gục xuống. Cô hít sâu, từng hơi thở đau đớn đi qua lồng ngực như lửa đốt, nhưng nó cũng tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Anh nghe cho rõ,” cô nói, giọng nói đã lấy lại được sự kiểm soát, lạnh lùng và cứng rắn. “Anh không đến đây để cứu tôi. Anh đến đây để tự kết liễu ảo tưởng về sự tử tế và hối hận của chính mình. Sự xuất hiện của anh chỉ là một lời nhắc nhở rằng anh đã tàn phá cuộc đời tôi như thế nào.”
Cô tiến sát anh, gần đến mức Thiên có thể cảm nhận được cơn run rẩy không phải vì lạnh mà vì quyết tâm của cô.
“Tôi sẽ nhớ lại tất cả,” cô tuyên bố. “Nhưng không phải để quay về tìm lại tình yêu đã chết. Mà để chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ bước nhầm về phía anh, dù chỉ là một bước nữa. Ký ức sẽ là vũ khí của tôi, chứ không phải xiềng xích.”
Tim Thiên thắt chặt đến mức anh nghĩ nó sắp ngừng đập.
“Anh biết,” anh thều thào. “Anh xứng đáng với điều đó.”
An Nhiên lùi lại một bước, ánh mắt dần trở nên bình thản một cách đáng sợ, không còn đau đớn, chỉ còn sự dứt khoát.
“Đi đi, Thiên,” cô nói, như đóng lại một cánh cửa. “Lần này, đừng quay đầu nữa. Hãy để tôi tự dọn dẹp đống đổ nát mà anh đã gây ra.”
Anh đứng đó rất lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh cô dưới mưa vào linh hồn mình—một hình ảnh đã bị tổn thương nhưng kiêu hãnh và bất khuất. Cuối cùng, anh gật đầu, quay lưng bước vào màn mưa dày đặc—lần này, không còn hy vọng, cũng không còn quyền được ở lại.
An Nhiên đứng một mình dưới hiên nhà. Cơn mưa vẫn rơi, nhưng trong cô, có thứ gì đó vừa thức tỉnh, mạnh mẽ và lạnh lùng.
Không phải tình yêu.
Mà là ý chí sống sót và sự báo thù lạnh lùng nhất.
Cô chạm tay lên vết sẹo mờ trên thái dương. Cô phải tìm ra toàn bộ sự thật về tai nạn, không chỉ là chuyện phản bội. Đây mới chính là khởi đầu thực sự của câu chuyện.
