Mùa hè ở Hồ Đóa vốn nổi tiếng là oi bức và ẩm ướt. Năm nay, cái nóng nực ấy lại pha thêm một thứ gì đó nhớp nháp, đặc quánh không tan: đó là cơn giận dữ đang râm ran bàn tán khắp hang cùng ngõ hẻm.
"Mẹ kiếp, lại là số tam hoa (số trùng)! Lão tử thức trắng nửa đêm, F5 đến nát cả trang web, thế mà nó cho tôi cái số '941'? Cho ai ăn giỗ đấy?"
"Thấy chưa? Thằng ranh họ Mã kia kìa, vừa lấy xe mới, biển số ngũ quý 8! Bố nó làm gì? Phó đội trưởng Đội Cảnh sát giao thông chi đội Diêm Độc! Hừ, trùng hợp thật đấy!"
"Trùng hợp? Trùng hợp cái con khỉ! Chắc chắn là chương trình được lập trình sẵn trong hệ thống rồi! Đồ tốt đều tự động chảy về nhà bọn họ hết!"
Trước cửa chi cục quản lý xe, lão Triệu - một chủ xe vừa thất bại trở ra, hung hăng đá một phát vào lốp chiếc Acura mới của mình, để lại một dấu chân xám xịt rõ mồm một. Khuôn mặt lão đỏ gay vì nghẹn khuất, mồ hôi chảy ròng ròng theo tóc mai cũng chẳng buồn lau, lão gào to về phía cánh cửa trụ sở công an đang đóng chặt, nước miếng văng tứ tung: "Cái gì mà chọn số minh bạch! Toàn là thao túng ngầm! Một lũ mọt dân! Mọt dân!! Hết cứu nổi rồi!"
Bên cạnh đó, vài chủ xe khác cũng chịu chung số phận, kẻ thì ngồi xổm trên vỉa hè rít thuốc lá từng hồi, khói tỏa mù mịt, chân mày nhíu chặt; kẻ thì chống nạnh, mắng chửi xối xả vào màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ "Chọn số thất bại".
Không khí tràn ngập mùi thuốc lá rẻ tiền hăng hắc và một sự phẫn nộ không nơi phát tiết, giống như một ngòi nổ đã cháy đến tận cùng.
Hệ thống chọn số giao thông của Hồ Đóa, nền tảng trực tuyến từng được quảng bá là "công bằng, chính trực, công khai", giờ đây trở thành tâm điểm của mọi sự chỉ trích. Những lời đồn đại về việc các biển số xe đặc biệt bí mật chảy vào tay những nhóm người nhất định đang mọc lên như cỏ dại ở mọi ngõ ngách trong thành phố, thiêu đốt lòng người như lửa bỏng.
Không ai ngờ rằng, ngọn lửa này sẽ bị một bàn tay đen từ vực thẳm triệt để châm ngòi bằng một phương thức vừa nực cười vừa mãnh liệt đến thế.
Trung tâm chỉ huy tầng 5 Đội Cảnh sát giao thông thành phố Hồ Đóa, bức tường màn hình vòng cung khổng lồ là hình chiếu kỹ thuật số của toàn bộ mạch máu giao thông thành phố. Ngày thường, những điểm sáng màu xanh đại diện cho dòng xe cộ trôi chảy như suối nhỏ đổ ra sông; thỉnh thoảng một nút giao hiện lên màu đỏ thẫm tượng trưng cho ùn tắc, giọng nói của chỉ huy viên sẽ bình tĩnh vang lên, đưa ra các lệnh điều phối.
Tiếng gõ bàn phím, tiếng gọi bộ đàm, tiếng tạch tạch nhẹ nhàng khi chuyển đổi màn hình giám sát... Những yếu tố tạo nên âm thanh nền thường nhật của trung tâm chỉ huy đã bị xé toạc bởi một tiếng còi báo động chói tai vào lúc 2 giờ 07 phút chiều nay!
"Hú! Hú! Hú!"
Ba tiếng ong ong thê lương vang lên không báo trước, át đi mọi âm thanh khác. Trên màn hình, những dải sáng màu xanh vốn đang trôi chảy ổn định bỗng chốc như bị một bàn tay vô hình bóp nát, nháy mắt biến thành một vùng tín hiệu báo động đỏ rực rỡ đến đau lòng. Tất cả các biểu tượng nút giao trên bản đồ đều rung lắc dữ dội, những dấu chấm than màu đỏ dày đặc trút xuống như mưa rào, luồng dữ liệu trên màn hình điên cuồng cuộn trào, vặn vẹo rồi sụp đổ.
"Có chuyện gì thế?!" Trưởng ca trực Lỗ Sách bật dậy khỏi ghế, mặt cắt không còn giọt máu, giọng nói biến đổi thất thanh.
"Báo cáo! Hệ thống điều khiển chính... hệ thống chính không phản hồi! Mọi thao tác tại thiết bị đầu cuối đều vô hiệu!" Viên cảnh sát trẻ Hàn Tiểu Đoan nói với giọng mếu máo, hai tay đập liên hồi lên bàn phím một cách vô ích, nhưng màn hình vẫn là một màu đen kịt chết chóc.
"Hệ thống dự phòng! Khởi động phương án khẩn cấp!" Lỗ Sách gần như gầm lên, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Hệ thống dự phòng... cũng, cũng không được! Hoàn toàn tê liệt!" Một kỹ thuật viên khác tên Tôn Minh ngồi bệt xuống ghế, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào màn hình cũng đen ngòm của mình.
Nỗi hoảng sợ như nọc độc lạnh lẽo, ngay lập tức tiêm vào máu của mọi người. Trung tâm chỉ huy chìm vào tĩnh lặng chết chóc, chỉ còn tiếng còi báo động thúc mạng kia vẫn đang điên cuồng gào rú.
Ngay lúc này, một màn hình phụ phụ trách hiển thị giám sát thời gian thực tại các ngã tư trọng điểm bỗng chốc nhòe đi. Ngay sau đó, tại ngã tư Đại lộ Giải Phóng và đường Trung Sơn phồn hoa nhất trung tâm thành phố, tấm biển thông báo giao thông khổng lồ vốn được coi là biểu tượng của thành phố đã mất sạch thông tin đường xá xanh mướt. Thay vào đó là vài nhân vật hoạt hình với màu sắc sặc sỡ và những đường nét vặn vẹo đến kỳ quái.
Giữa màn hình, một gã hề nực cười với mái tóc hình đám mây nấm đang ngoáy cái thân hình mập mạp, giậm chân theo nhịp điệu vô cùng vui nhộn, nhảy múa điệu Tap-dance! Bên cạnh gã, mấy con quái vật nhỏ tai thỏ mặc cảnh phục cảnh sát giao thông mini đang điên cuồng lắc đầu theo nhịp, động tác đều chằn chặn, tràn đầy vẻ châm chọc không thể diễn tả thành lời. Tiếng nhạc nền chói tai, như thể phát ra từ một chiếc hộp nhạc bị lạc điệu, vang dội qua hệ thống loa của trung tâm chỉ huy: "Tùng dinh dinh, tùng dinh dinh, đèn sáng mù cả mắt! Quẹo trái rồi quẹo phải, tất cả tắc thành hàng!"
Nhạc nền bị méo tiếng một cách nhức óc, lời bài hát thì hoang đường không tưởng, mỗi nốt nhạc đều như kim châm vào dây thần kinh của mọi người trong trung tâm.
"Cái... cái quái gì thế này, bảng thông báo đường Hồ Trung... bị hack rồi?!" Ai đó thảng thốt kêu lên.
Đây mới chỉ là món khai vị của thảm họa.
Gần như cùng lúc đó, một màn hình khác phụ trách phát sóng ảnh chụp và thông tin biển số của các phương tiện vi phạm giao thông trọng điểm cũng bị vặn vẹo, biến dạng một cách quỷ dị. Những biển số xe và ảnh tài xế rõ ràng trên đó bị tan chảy và tái tổ hợp lại như bị tạt axit.
Trong nháy mắt, chuyên mục bôi xấu vi phạm nghiêm túc đã biến thành một bộ sưu tập meme khổng lồ!
Điều khiến người ta nổ da đầu hơn cả là nhân vật chính của những meme đó lại chính là vài nhân vật tầm cỡ của thành phố! Khuôn mặt vốn uy nghiêm của Bí thư Ủy ban Chính pháp Trần Tiên Lượng bị cắt ghép vào thân hình một đứa trẻ mặc yếm đang khóc oa oa, bên cạnh là bóng thoại in đậm khổng lồ: "Bé con thấy ủy khuất, nhưng bé con không nói!"
Ảnh của Cục trưởng Cục Giao thông Vương Đại Phong thì được PS vào cảnh tượng gã Cường Trọc đang vung cưa máy, bóng thoại viết: "Đứa nào dám chặn tiền công trình của ông!"... Những hình ảnh thô tục và mang tính nhục mạ cực mạnh này đủ để khiến huyết áp của bất kỳ ai nhìn thấy tăng vọt.
Toàn bộ Ban Thường vụ Thành ủy Hồ Đóa đã được kết nối video, quyền Thị trưởng Chu Bằng đập bàn mắng mỏ: "Mấy cái hội cảnh sát giao thông này đang làm cái trò mèo gì thế hả?"
"Trời đất ơi..." Lỗ Sách hoa mắt chóng mặt, lảo đảo vịnh vào bảng điều khiển, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Và rồi, đòn chí mạng nhất đã giáng xuống.
Màn hình chính nằm ở giữa, nổi bật nhất, vốn chỉ dùng để hiển thị các chỉ thị sự kiện trọng đại và dữ liệu vận hành cốt lõi của thành phố, bỗng tối sầm lại. Ngay sau đó, ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, không hề có bước chuyển tiếp, vài dòng chữ lớn màu đỏ máu đậm nét, đi kèm với hình nền trái tim hồng sến súa, như thanh sắt nung đỏ in chặt vào võng mạc của tất cả nhân viên có mặt:
"Độc quyền hé lộ! Giọng hát hay Hồ Đóa! Phó Thị trưởng Trương và những đêm không thể nói hết với streamer 'Họa Mi'! Đêm đêm ca hát! Ghi âm làm chứng! Nhập mã xác nhận 'YISHI' để nghe ngay!"
Mỗi chữ đều như một con dao găm tẩm độc.
Cả trung tâm chỉ huy rơi vào sự tĩnh lặng lạnh lẽo tột độ.
Không khí đông đặc lại, thời gian như ngừng trôi. Chỉ còn những dòng chữ đỏ máu và trái tim sến súa trên màn hình vẫn không ngừng chạy, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta nghẹt thở.
Sau sự tĩnh lặng ngắn ngủi và ngột ngạt, từ trong cổ họng Lỗ Sách phát ra một tiếng nấc không rõ nghĩa, lão lao vào bàn thông tin, ngón tay vì dùng lực quá mức mà trắng bệch, gần như muốn nhấn lún cái nút gọi khẩn cấp màu đỏ vào trong bảng điều khiển: "Báo động an ninh cấp một! Cách ly vật lý toàn bộ mạng lưới! Mau! Mau báo cáo lên trên! Báo cáo Thành ủy!!! Báo cáo Cục trưởng Trịnh! Nhanh lên!!"
Tiếng gào thét của lão vang vọng trong đại sảnh chỉ huy trống rỗng đến đáng sợ, nghe thật nhạt nhòa và bất lực. Một quả bom hạt nhân vô hình đã nổ tung ngay tại trung tâm thần kinh của thành phố Hồ Đóa.
Gần như cùng một giây khi màn hình chính của trung tâm chỉ huy bị ô nhiễm, cả thế giới mạng của thành phố Hồ Đóa như bị ném vào một tảng đá khổng lồ.
Nơi nổ tung đầu tiên là diễn đàn "Diêm Độc Đồng Thành".
Một bài đăng kèm video ngắn chỉ 10 giây được đẩy lên đầu trang, tiêu đề rợn người: "【XEM NGAY! NGÃ TƯ ĐƯỜNG NHÂN DÂN NỔ TUNG! ĐÈN XANH ĐÈN ĐỎ ĐIÊN RỒI!】". Hình ảnh rung lắc dữ dội, người quay rõ ràng đang ở trạng thái cực kỳ kinh hãi, tâm điểm của ống kính chính là gã hề hoạt hình khổng lồ đang nhảy Tap-dance và những "cảnh sát giao thông" tai thỏ lắc đầu nguầy nguậy.
Dưới bài đăng lập tức có hàng trăm bình luận tràn vào.
"Vãi chưởng??? Phiên bản thực tế của Ma Trận à?"
"Cái quỷ gì thế này?! Triển lãm nghệ thuật hành vi của cảnh sát giao thông Hồ Đóa à??"
"Ai làm đấy? Hài vãi chưởng ha ha ha (dù cũng thương cảnh sát một giây)"
Tiếp sau đó, càng nhiều video hiện trường và ảnh chụp màn hình như lũ vỡ đê ùa về các nền tảng mạng xã hội.
Trên Weibo, hashtag #Hệ thống cảnh sát giao thông Hồ Đóa bị hack# như ngồi tên lửa, phía sau kèm theo một chữ "Bạo" màu đỏ tươi, chỉ số độ nóng tăng vọt điên cuồng. Bấm vào là vô số hình ảnh市民 (người dân) tự quay từ nhiều góc độ khác nhau: trung tâm thành phố, khu khai phát, lối ra ga tàu cao tốc... Hết biển thông báo này đến biển thông báo khác ở các ngã tư, hoặc là nhảy múa, hoặc là hiện ra các meme nhục mạ.
"Ha ha ha cười chết mất! Cục trưởng Đinh biến thành Cường Trọc! Bí thư Trần biến thành đứa trẻ hay khóc! Hacker này đúng là thiên tài! Là tấm gương cho thế hệ chúng ta!"
"Lầu trên đừng cười! Đây là hệ thống cấp quốc gia bị tấn công! Tính chất cực kỳ ác liệt!"
"Chỉ có mình tôi quan tâm đến quả dưa 'Phó Thị trưởng Trương và streamer Họa Mi' thôi sao??? Mã xác nhận 'yishi' là cái quái gì thế??"
"Hóng dưa cùng! Hacker này đi nước cờ gắt thật! Ngay cả Phó Thị trưởng cũng dám treo lên!"
"Hệ thống quản lý giao thông yếu ớt thế sao? Tiền thuế của chúng ta để nuôi một lũ ăn hại à? Phải điều tra nghiêm!"
"Điều tra cái con khỉ! Lo xem mai đi làm thế nào đi! Đèn xanh đèn đỏ nhảy múa quảng trường hết rồi kìa!"
Douyin, Kuaishou tràn ngập các đoạn video cắt ghép thêm filter khoa trương và nhạc nền ma mị, tốc độ lan truyền kinh người. Bảng tin WeChat bị oanh tạc, "Đại sự kiện Hồ Đóa!", "Quả dưa kinh thiên!", "Thao tác gắt nhất năm!"... Các loại tiêu đề giật gân đi kèm ảnh chụp nhức mắt đang lan truyền kiểu virus trong các vòng kết nối riêng tư.
Chưa đầy 15 phút, các từ khóa liên quan như #Hệ thống cảnh sát giao thông Hồ Đóa bị hack#, #Scandal Phó Thị trưởng Hồ Đóa#, #Hacker bóng ma# như ba con dao nung đỏ, chiếm giữ chắc chắn ba vị trí đầu bảng hot search khu vực Diêm Độc, mỗi từ khóa phía sau đều có biểu tượng chữ "Phí" (sôi sục) chói mắt. Tiếng bàn tán, tiếng suy đoán, tiếng chất vấn kinh hãi, tiếng mỉa mai hả hê, tiếng lên án giận dữ... tụ lại thành một đại dương ồn ào vô tận, nhấn chìm hoàn toàn thành phố Hồ Đóa.
Dư luận, ngọn lửa vô hình này, đã hoàn toàn mất kiểm soát. Nó mang tính hủy diệt hơn nhiều so với những hình ảnh thô tục trên màn hình kia, thiêu rụi uy tín của cả một thành phố.
Tòa nhà Cục Công an Hồ Đóa, trong cabin thang máy chuyên dụng dẫn đến hầm chỉ huy, không khí nặng nề đến mức gần như có thể vắt ra nước. Phó Cục trưởng Trịnh Tranh đứng một mình, vách kim loại lạnh lẽo phản chiếu khuôn mặt xám xịt của ông lúc này. Ông mím chặt môi, cơ hàm hơi bạnh ra vì nghiến răng, đáy mắt hằn lên những tia máu như mạng nhện, cả người như một sợi dây cung căng đến cực hạn, có thể đứt bất cứ lúc nào.
Cửa thang máy lặng lẽ mở ra. Đập vào mắt không còn là tiếng ù ù trầm đục có trật tự khi vận hành hiệu quả như mọi khi, mà là một sự tĩnh lặng đè nén, kề cận cái chết. Trên bức tường màn hình vòng cung khổng lồ của trung tâm chỉ huy, phần lớn các khu vực vẫn đen kịt hoặc nhấp nháy những mã rác vô nghĩa, chỉ còn lại vài màn hình phụ ở rìa miễn cưỡng sáng, nhưng cũng chỉ hiển thị hình nền desktop khởi tạo đơn điệu. Hàng chục cảnh sát và nhân viên kỹ thuật đứng sững tại chỗ ngồi của mình, không ai nói năng, không ai cử động, thậm chí hơi thở cũng cố ý giữ thật nhẹ. Sự tuyệt vọng như dầu máy đặc quánh, thấm đẫm từng tấc không khí nơi đây.
Tiếng bước chân nặng nề của Trịnh Tranh gõ lên sự tĩnh lặng. Ông đứng định thần giữa khu vực cốt lõi của đại sảnh chỉ huy, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt đầy vẻ lúng túng và kinh hãi, cuối cùng dừng lại ở màn hình chính vừa được dọn sạch nhưng vẫn còn sót lại những đốm sáng chói mắt.
Giọng ông không cao, nhưng như một mũi khoan băng, xuyên thấu sự tĩnh lặng một cách rõ ràng, đâm vào tai mọi người: "Sáu tiếng đồng hồ. Đã sáu tiếng rồi!" Ông đột nhiên giơ tay chỉ vào chiếc đồng hồ điện tử khổng lồ trên tường, những con số màu đỏ rợn người, "Dư luận đã nổ tung trời rồi! Điện thoại của tỉnh sảnh sắp làm nổ tung máy tôi rồi! Các người nói cho tôi biết, ngoài việc ngắt điện cách ly vật lý, chúng ta còn làm được cái mẹ gì nữa hả?!"
Tĩnh lặng. Chỉ có tiếng luồng khí yếu ớt từ hệ thống thông gió.
"Hệ thống đâu? Phương án khôi phục đâu? Chuyên gia đâu?!" Giọng Trịnh Tranh đột ngột cao vút, mang theo một sự khàn đục gần như sụp đổ, "Nói cho tôi biết! Ai có thể xử lý cái đống hỗn độn này?! Ai có thể?!"
Tiếng gào thét của ông vang vọng trong đại sảnh trống trải tạo nên những âm thanh trầm đục, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi có nghĩa nào.
Các nhân viên kỹ thuật hổ thẹn cúi đầu. Lỗ Sách mấp máy môi vài cái, cuối cùng cũng chỉ đành nhắm mắt đầy bất lực.
Ngay lúc này, cánh cửa cách âm dày nặng của trung tâm chỉ huy bị đẩy mạnh ra, phát ra một tiếng "Rầm" chấn động!
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức bị thu hút về phía đó. Ở cửa đứng một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo khoác bẻ cổ bình thường, tóc hơi rối. Anh ta dáng người cao ráo, một tay vẫn cầm chiếc bánh trứng ăn dở một nửa, tay kia đút vào túi áo khoác, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh. Anh ta đầy vẻ phong trần, dường như vừa trải qua một chặng đường dài, nhưng sự bình tĩnh đó tạo nên một sự tương phản cực kỳ chói mắt với nỗi hoảng sợ hiện hữu khắp nơi trong trung tâm chỉ huy. Anh ta thậm chí còn không nhìn Trịnh Tranh, ánh mắt nhìn thẳng qua đám đông, rơi chuẩn xác vào mấy chiếc màn hình phụ vẫn đang nhấp nháy vài mã rác lẻ tẻ, như một thợ săn đã khóa chặt con mồi.
Trịnh Tranh đột ngột quay đầu, khi ông nhìn rõ bóng dáng hơi lôi thôi ở cửa, bờ vai đang căng cứng đến cực hạn khẽ thả lỏng trong chốc lát, ngay sau đó bị sự nhẹ nhõm sâu sắc hơn và một loại cảm xúc phức tạp khó tả thay thế. Ông hít sâu một hơi, gần như nghiến răng, từng chữ rõ mồn một ném về phía bóng hình ở cửa kia: "Chúc Nhất Phàm! Cút vào đây cho tôi!"
Cái tên này như mang theo một ma lực nào đó, ngay lập tức gây ra một sự xao động đè nén trong trung tâm chỉ huy. Vài viên cảnh sát già đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng không thể tin nổi: "Chúc... Nhất Phàm? Minh chủ của Liên minh Võng Hiệp (Hiệp sĩ mạng) Chúc Nhất Phàm?"
"Võng Hiệp nào cơ?"
"Còn có thể là ai nữa? Sư đệ của đội trưởng Chính Phong, bốn năm trước, suýt chút nữa đã khóa chết 'Bóng Ma' (Ghost) trong 'Ám Tiêu' (Rạn đá ngầm) chính là Chúc Nhất Phàm! Át chủ bài kỹ thuật cũ của cục ta đấy!"
Tiếng bàn tán như hòn đá ném vào mặt nước lặng, gợn lên từng vòng sóng. Cái tên "Bóng Ma" giống như một luồng điện lạnh lẽo, ngay lập tức xuyên thủng ký ức của một số người. Chiến dịch bí mật nhắm vào Chợ Ma bốn năm trước, trận chiến mạng nghẹt thở đó, những mảnh hồ sơ được phong tỏa tuyệt mật... Trong mắt các cảnh sát già nhen nhóm lên tia hy vọng yếu ớt, còn những người mới thì mang theo sự bối rối và tò mò cực độ, ánh mắt đồng loạt tập trung vào người đàn ông trẻ tuổi đang gặm bánh trứng kia.
Chúc Nhất Phàm như thể không nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cũng chẳng buồn để ý đến mệnh lệnh không lời dưới ánh mắt phức tạp của Trịnh Tranh. Anh thong thả nuốt nốt miếng bánh trứng cuối cùng, tùy ý lau vệt dầu bên khóe miệng, rồi sải bước đi vào.
Anh không đi về phía Trịnh Tranh, cũng không đi về phía bất kỳ vị lãnh đạo nào, mà đi thẳng đến một chiếc màn hình ở góc khuất nhất như chỗ không người.
Chiếc màn hình đó kết nối với một máy chủ chính duy nhất vẫn còn le lói ánh đèn chỉ thị yếu ớt dù cấu trúc đặc thù, giữa mạng nội bộ cốt lõi của hệ thống quản lý giao thông đang bị cách ly vật lý và tê liệt: một "người bạn già" đã phục vụ hơn bảy năm, từ lâu đã bị coi là thiết bị sao lưu bên lề.
Nó trông thật lạc lõng giữa đống thiết bị mới sáng loáng, bám đầy bụi bặm, giống như một thứ đồ bỏ đi bị lãng quên trong góc.
Chúc Nhất Phàm dừng lại trước mặt nó, giơ ngón trỏ ra, động tác tùy ý nhưng lại mang theo một nhịp điệu kỳ lạ nào đó, khẽ gõ lên lớp vỏ máy bám đầy bụi.
"Cộc... cộc... cộc..." Ba tiếng vang nhẹ, rõ mồn một như nhịp tim trong trung tâm chỉ huy tĩnh lặng.
Sau đó, anh kéo ghế ngồi xuống, động tác mượt mà nhấn nút nguồn bám đầy dầu mỡ của chiếc máy chủ cũ kỹ. Một tràng âm thanh dị thường "cạch... xè xè..." mà chỉ ổ cứng đời cũ mới phát ra khi đang giãy chết đột ngột vang lên trong trung tâm chỉ huy yên tĩnh. Âm thanh đó chói tai, khó khăn, mang theo một cảm giác nguy hiểm có thể sụp đổ hoàn toàn bất cứ lúc nào.
Tim của mọi người đều treo lên tận cổ họng, nhìn chằm chằm vào giao diện dòng lệnh DOS mờ ảo đang chậm chạp sáng lên trên màn hình cũ rích.
Con trỏ màu xanh lá cây nhấp nháy yếu ớt ở góc trên bên trái, như ngọn nến trong gió.
Vẻ mặt Trịnh Tranh càng thêm khó coi, ông gần như sắp nổi khùng lần nữa. Ngay lúc này, ngón tay của Chúc Nhất Phàm đã vững vàng đặt lên bàn phím bóng loáng dầu mỡ.
Lại một đợt gõ phím vô lý bắt đầu.
"Lạch cạch... lạch cạch lạch cạch... lạch tạch lạch tạch..."
Nhịp điệu từ chậm đến nhanh, từ thăm dò đến mượt mà. Đó không phải là bấm bừa, mỗi lần gõ phím đều mang theo ý định rõ ràng. Từng dòng lệnh nhấp nháy ánh sáng xanh ma mị, như thể có sinh mạng, cuộn lên nhanh chóng trên màn hình đen đơn giản đó. Thân hình Chúc Nhất Phàm hơi nghiêng về phía trước, hai mắt dán chặt vào màn hình, ánh mắt tập trung như chim ưng. Anh không còn nhìn bất kỳ ai xung quanh, dường như cả thế giới chỉ còn lại anh và cỗ máy tỏa ra mùi cũ kỹ trước mặt. Trong trung tâm chỉ huy vốn tĩnh lặng chết chóc, chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím đơn điệu và dày đặc này, giống như mưa rào gõ lên mái tôn, mang theo một nhịp điệu kỳ lạ, gần như có thể thôi miên.
Không ai biết anh đang làm gì. Nhưng âm thanh này, tư thế tập trung này, lại giống như một sợi dây vô hình, lặng lẽ kéo giữ tâm trí của mọi người đang ở trong vũng bùn tuyệt vọng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Trên trán Chúc Nhất Phàm rịn ra những hạt mồ hôi mịn, nhưng nhịp điệu trên tay anh không hề rối loạn. Các dòng lệnh chạy qua màn hình ngày càng phức tạp, các ký tự như dòng suối đang chảy xiết. Anh dường như đang cố gắng thiết lập một kết nối truyền thông cực kỳ sâu bên dưới, lách qua lớp hệ thống bề mặt đã bị khóa chặt hoàn toàn, cố gắng chạm trực tiếp vào cái lõi mang tính phá hoại do "Bóng Ma" tiêm vào.
Một lát sau, anh gõ xuống một tổ hợp lệnh dài dằng dặc, rồi nhấn Enter.
Màn hình đột ngột tối sầm! Ngay sau đó, giao diện hệ thống quen thuộc không xuất hiện, mà nháy mắt bị bao phủ bởi một màu xanh thẳm thuần túy, lạnh lẽo! Màu xanh này sâu thẳm như màu nền của vũ trụ, mang theo một cảm giác trật tự thuần túy, phi nhân loại.
Tiếp đó, ở chính giữa vùng xanh thẳm này, như những vì sao được thắp sáng trong hư không, vô số cấu trúc hình học không gian phức tạp nhấp nháy ánh sáng trắng mờ dần dần ngưng tụ, xoay tròn, tổ hợp. Chúng không ngừng tiến hóa, phân giải, tái cấu trúc, lồng ghép và khớp nối với nhau, tạo thành những mô hình động cực kỳ tinh vi và rắc rối, như thể một tiểu vũ trụ đang được sinh ra tại thời điểm này. Cùng với sự hình thành của mô hình, ở góc màn hình, một dòng chữ màu bạc nhạt cực nhỏ nhưng toát ra cái lạnh thấu xương lặng lẽ hiện lên:
Cấp độ truy cập: Quyền Root (Root Privilege) Giao thức bảo vệ: Vòng lặp Hủy diệt (Annihilation Loop) Trạng thái: Đã khóa (Locked) Đếm ngược: 02:14:58… 02:14:57…
Đồng hồ đếm ngược nhảy lên một cách tàn khốc. Đồng tử Chúc Nhất Phàm co rụt lại! Những ngón tay đặt trên bàn phím ngay lập tức căng cứng, khớp ngón tay hơi trắng bệch vì dùng lực. Vòng lặp Bóng Ma! Giao thức mã hóa tự hủy trong truyền thuyết này giống như một mê cung vòng lặp chết được tinh chỉnh đến cực hạn, một khi cưỡng ép xâm nhập chạm đến điểm tới hạn, dữ liệu cốt lõi sẽ bị nghiền nát và tiêu diệt hoàn toàn như rơi vào hố đen, vĩnh viễn không thể đảo ngược. Nó cần một "đường dẫn khóa": một tập hợp các quỹ đạo thuật toán thay đổi liên tục, được cấu thành từ nhiều biến số rời rạc, mới có thể đi qua an toàn.
Đây không phải là thứ có thể phá giải bằng tính toán thô bạo, nó cần phải "hiểu" được ý đồ của người thiết kế, cần một loại tư duy ngược gần như là trực giác.
Mồ hôi cuối cùng cũng trượt xuống từ tóc mai của anh, để lại một vệt lạnh lẽo.
Cuộc đối đầu của bốn năm trước... đoạn mã thuật toán khuyết thiếu mà đối phương để lại cuối cùng... đằng sau những đường nét logic hỗn loạn như tranh vẽ của trẻ con đó... rốt cuộc ẩn chứa điều gì?
Là sự cố chấp của chính mình, tin vào trực giác rồi nếm mùi thất bại thảm hại, hay là một trận thua đau đớn trước mặt toàn bộ đồng nghiệp...
Trịnh Tranh không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau Chúc Nhất Phàm không xa, không dám thở mạnh, dán mắt vào đồng hồ đếm ngược tuyệt vọng trên màn hình và mô hình không gian của Vòng lặp Bóng Ma đang xoay chuyển điên cuồng kia.
Thời gian chỉ còn lại chưa đầy hai tiếng.
Đồng hồ đếm ngược tử thần lạnh lẽo lặng lẽ trôi trên nền xanh thẳm.
Chúc Nhất Phàm nhắm mắt lại. Đầu ngón tay lơ lửng trên bàn phím lạnh lẽo, khẽ run rẩy. Vô số mảnh vỡ của bốn năm trước xoay vần trong não: chữ ký độc đáo để lại sau mỗi lần xâm nhập của đối thủ mang bí danh "Bóng Ma", những lệnh nhảy dường như lộn xộn nhưng lại ẩn chứa một sở thích thẩm mỹ độc đáo, đặc biệt là vào thời khắc cuối cùng, trước khi đối phương rút lui, một dòng chú thích mã không rõ nghĩa bật ra trên màn hình, dịch ra chính là: Cậu rất mạnh, nhưng cậu không phải đối thủ của tôi!
Đầu ngón tay lơ lửng trên bàn phím lạnh lẽo, sự rung động nhỏ nhoi dường như trở thành nhịp đập duy nhất còn sống trong trung tâm chỉ huy.
Chúc Nhất Phàm nhắm chặt mắt, chặn đứng hàng chục ánh mắt thiêu đốt đầy lo âu phía sau lưng, chặn đứng tiếng nuốt nước bọt đè nén sau mỗi lần yết hầu của Trịnh Tranh chuyển động, và cũng chặn đứng chuỗi con số đỏ rực đang nhảy lên vô tình đại diện cho sự đếm ngược cái chết trên màn hình.
Ý thức của anh chìm vào một vùng bóng tối tuyệt đối.
Như thể đêm của bốn năm trước lại buông xuống. Phòng tác chiến nhỏ hẹp, không khí tràn ngập mùi ozone đặc trưng của phòng máy và vị đắng chát của cà phê đậm đặc. Trên màn hình, đối thủ mang bí danh "Bóng Ma" như một bóng ma thực sự, xuyên qua mê cung tường lửa một cách tự nhiên, để lại những quỹ đạo khiến người ta tê dại cả da đầu.
Đó là đêm dài nhất trong sự nghiệp của Chúc Nhất Phàm, cũng là lần đầu tiên anh chạm vào sự "điên cuồng" đằng sau "thiên tài". Những logic tấn công đó, nói đúng hơn là những bức vẽ bậy mang thẩm mỹ bệnh hoạn, tràn đầy những bước nhảy phi lý và sự khiêu khích gần như đùa cợt.
Đoạn mã rác mà Bóng Ma ném xuống giống như tia sáng cuối cùng hắn ném vào bóng tối trước khi hoàn toàn biến mất. Chúc Nhất Phàm đã dành trọn ba tháng để nghiên cứu nó, cố gắng hiểu mật mã có thể ẩn giấu đằng sau chuỗi ký tự không có quy luật kia. Anh đã thử tất cả các chuyển đổi mã hóa, mô hình giải mã logic đã biết, thậm chí lật xem vô số tài liệu về lý thuyết hỗn loạn và thẩm mỹ mật mã. Kết quả là không thu được gì. Nó giống như những dấu vết đứa trẻ nghịch ngợm tùy ý vạch trên cát, ngoài bản thân sự hỗn loạn ra, dường như không có bất kỳ ý nghĩa nào. Cuối cùng, bản ghi chép đó bị phong tỏa vào một góc mã hóa, trở thành một câu đố chưa có lời giải và mang theo chút sỉ nhục trong sự nghiệp kỹ thuật của anh.
Lúc này, trước mê cung hình học lạnh lẽo, tinh vi đến mức tuyệt vọng của Vòng lặp Bóng Ma, đoạn mã rác bị bụi phủ mờ vốn giống như tranh vẽ bậy của trẻ con đó lại như một khối băng bị ném vào dung nham nóng rực, ngay lập tức tan chảy, sôi trào và tái tổ hợp trong sâu thẳm ý thức của anh.
Những đường nét hỗn loạn vặn vẹo, kéo dài, không còn là những biểu tượng trừu tượng vô nghĩa. Chúng bắt đầu phác thảo ra những đường nét, cực kỳ mơ hồ nhưng lại mang theo một cảm giác quen thuộc quỷ dị...
Cái quái gì thế này? Hệ thống lúc này đột ngột online, đưa ra một dòng gợi ý: "Vòng quay Sinh mệnh chính thức khởi động, kẻ thù truyền kiếp của ký chủ Chúc Nhất Phàm, cặp đôi oan gia, người tình kẻ thù..."
Chúc Nhất Phàm đầu to như cái đấu, không biết cái hệ thống chết tiệt này đang làm cái trò gì? Ngay khi anh còn đang đầy dấu hỏi chấm trong đầu, hệ thống cuối cùng cũng thong thả đưa ra gợi ý: 【Gợi ý: Cấu trúc liên kết (Topology) +; Nhiệm vụ: Đánh bại Bóng Ma! Phần thưởng: Điệu nhảy Tap-dance chỉ định, có thể chỉ định bất kỳ ai nhảy một đoạn Tap-dance tại bất kỳ thời điểm và địa điểm nào, hệ thống nhắc nhở: Không yêu cầu về trang phục...】
Là... cấu trúc liên kết? Không, trừu tượng hơn, mang theo một vẻ đẹp phân hình (fractal) nào đó... Giống như... giống như sự sắp xếp nguyên tử của một loại tinh thể nào đó? Hay là một loại biểu tượng được giản lược đến cực hạn trên những bức bích họa cổ xưa?
Có gợi ý của hệ thống, giống như một tia chớp xé toạc bóng tối trong lòng, Chúc Nhất Phàm đột ngột mở mắt, đồng tử vằn vện tia máu khóa chặt vào mô hình Vòng lặp Hủy diệt đang biến đổi điên cuồng trên màn hình. Vô số khối hình học không gian xoay tròn, lồng ghép đó, tần số xoay lõi của chúng, các nút phân bổ ứng suất của chúng... giữa chúng và độ cong, điểm chuyển ngoặt của những đường nét "vẽ bậy" kia tồn tại một sự tương ứng gần như nực cười và phi logic! Đây không phải toán học, ít nhất không phải là toán học nghiêm ngặt mà khoa học máy tính hiện đại dựa vào. Đây là một loại... chấp niệm nội tâm, một loại liên kết thẩm mỹ bắt nguồn từ sâu thẳm tiềm thức cá nhân về "trật tự" và "hỗn loạn".
"Mảnh ghép hỗn độn... hóa ra là chơi như thế này." Chúc Nhất Phàm gần như không thành tiếng thốt ra cái từ mà năm đó Bóng Ma đã để lại trong chú thích mã. Hóa ra nó không phải là lời mỉa mai đơn thuần, mà chính là chìa khóa.
Hiểu rồi!
Các ngón tay trên bàn phím bắt đầu chuyển động.
Không còn là kiểu gõ dày đặc mượt mà như trước, mà trở nên vô cùng nặng nề, chậm chạp, mỗi lần hạ xuống đều mang theo sự không chắc chắn cực lớn, giống như đang dò dẫm bước chân trên lớp băng mỏng. Các lệnh nhập vào cũng trở nên kỳ quái khác thường, tràn đầy những sự lồng ghép hàm và gán biến không hợp lý, chuỗi logic có vẻ bị đứt đoạn vặn vẹo nhưng lại hướng về những nút biến dạng không ổn định nhất, không phù hợp với hình học kinh điển nhất trong mô hình Vòng lặp Bóng Ma.
"Anh ta đang làm gì thế?!" Một kỹ thuật viên trẻ không nhịn được thốt lên, giọng biến điệu vì căng thẳng, "Cái đó... cú pháp đó bị loạn rồi, căn bản không thể biên dịch được! Toàn là các chỉ thị vô hiệu!"
"Im miệng!" Trịnh Tranh trầm giọng quát, mắt lại nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm ngược đang không ngừng thu nhỏ ở góc màn hình của Chúc Nhất Phàm, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo sơ mi của ông. 01:07:32… 01:07:31…
Chúc Nhất Phàm không màng tới. Anh đã rơi vào một trạng thái quên mình. Thế giới chỉ còn lại vùng hư không xanh thẳm trước mắt và mê cung hình học đang xoay điên cuồng trong đó. Mỗi lần nhấn Enter, cái mô hình lạnh lẽo đó dường như lại bị một lực lượng vô hình xé toạc một cái, nhịp điệu xoay tròn xuất hiện một sự trệch nhịp khó khăn. Trên màn hình bắt đầu lướt qua nhanh chóng những cảnh báo lỗi màu đỏ, dày đặc như những chiếc đèn báo động đang nhấp nháy điên cuồng! Đó là Vòng lặp Bóng Ma đang phản công, đang dùng những sợi dây thừng logic để siết chết những lệnh "sai lầm" này.
Chỉ thị vô hiệu chất cao như núi. Hệ thống phát ra tiếng ong ong chói tai đại diện cho việc dòng dữ liệu cốt lõi đang mấp mé bên bờ vực sụp đổ.
Trong trung tâm chỉ huy vang lên một loạt tiếng hít hà khí lạnh.
"Xong rồi... không kịp thời gian rồi!" Không biết là ai đã thầm thì một câu tuyệt vọng.
Ngay khi tiếng ong ong này đạt đến đỉnh điểm, tưởng chừng như giây tiếp theo toàn bộ hệ thống sẽ nổ tung hoàn toàn, Chúc Nhất Phàm đột ngột hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay vì dùng lực quá mức mà mất đi huyết sắc. Anh gõ xuống đoạn chỉ thị cuối cùng: đó là đoạn điên rồ nhất, hoàn toàn vi phạm bất kỳ quy phạm lập trình nào, giống như một đoạn chú ngữ trong cơn mê sảng. Trong đó bao gồm những lần gán giá trị không đối xứng dựa trên trực giác từ đoạn "vẽ bậy" kia vào vài nút biến dạng then chốt.
Ngay lập tức, phím Enter được nhấn mạnh xuống!
Tiếng ong ong chói tai đột ngột dừng lại! Ở giữa màn hình, mô hình Vòng lặp Bóng Ma vốn đang xoay chuyển điên cuồng, tượng trưng cho sự hủy diệt tuyệt đối, trong phút chốc... đóng băng!
Tất cả các khối hình học xoay tròn trong sát na đứng yên bất động, giống như bị đông cứng trong khối hổ phách xanh thẳm. Vô số cấu trúc lồng ghép khớp nối phức tạp đó, những đường nét ánh sáng mờ đại diện cho quỹ đạo hủy diệt đó, tất cả đều dừng lại ở một tư thế vặn vẹo cực kỳ quái dị, như thể ứng suất nội bộ đã đạt đến điểm tới hạn.
Thời gian dường như ngưng đọng. Cả trung tâm chỉ huy im phăng phắc đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng tim của hàng chục con người đang đập điên cuồng trong lồng ngực.
Giây tiếp theo, "cạch... xè xè...", một âm thanh cực kỳ khẽ, cực kỳ quái dị, giống như tiếng bánh răng rỉ sét bị cưỡng ép vặn động, truyền ra từ bên trong vỏ máy chủ cũ kỹ kia.
Trên màn hình, mô hình Vòng lặp Bóng Ma đang đóng băng, tại khối hình học cốt lõi nhất, u tối nhất ở chính giữa, bề mặt đột nhiên nứt ra một khe hở nhỏ xíu. Ngay sau đó, khe hở này lan rộng nhanh chóng như mạng nhện, bao phủ toàn bộ mô hình. Không có vụ nổ dữ dội nào, không có dòng dữ liệu nào tuôn trào, toàn bộ mô hình tan rã và vỡ vụn một cách không tiếng động, hóa thành vô số điểm ảnh màu xanh nhấp nháy ánh sáng mờ, giống như một bức tranh cát bị gió thổi tan, lặng lẽ tan biến trong không gian ảo xanh thẳm.
Màu nền xanh thẳm bao phủ mô hình rút đi nhanh chóng như thủy triều. Màn hình nhấp nháy vài cái, một giao diện thao tác rõ ràng, quen thuộc: giao diện bảng điều khiển cốt lõi của hệ thống quản lý giao thông thành phố Hồ Đóa, mang theo một cảm giác ổn định sau thảm họa, hiện ra lần nữa.
Đèn chỉ thị vận hành màu xanh lá cây sáng lên yên tĩnh trên thanh trạng thái.
Cạch.
Cơ thể căng cứng đến cực hạn của Chúc Nhất Phàm đột ngột thả lỏng, cả người như bị rút hết xương cốt, tựa mạnh vào lưng chiếc ghế máy tính cũ. Chiếc ghế phát ra một tiếng ** (kẽo kẹt) quá tải. Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, trán tựa vào mép bảng điều khiển lạnh lẽo, mồ hôi thấm đẫm mớ tóc mái trước trán, nhỏ xuống bàn phím bám đầy bụi bặm.
Tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng chết chóc kéo dài khoảng ba giây.
Sau đó, vù... vù... vù... một tràng tiếng ù ù trầm đục, ổn định, đại diện cho các tiến trình chính của hệ thống đang vận hành bình thường, truyền ra từ bên trong vỏ máy chủ cũ kỹ vừa mới giãy chết kia. Âm thanh này sau tiếng ong ong kề cận cái chết lúc nãy nghe thật êm tai, thật... tràn đầy sức sống.
Tiếp đó, giống như phản ứng dây chuyền bị kích hoạt. Trên bức tường màn hình vòng cung của trung tâm chỉ huy, những màn hình hiển thị đang đen kịch hoặc hiện mã rác giống như những người khổng lồ đang ngủ say được đánh thức, cái này nối tiếp cái kia, lần lượt thắp sáng! Những hình ảnh giám sát giao thông thành phố quen thuộc, luồng dữ liệu mượt mà, những điểm sáng màu xanh đại diện cho xe cộ lưu thông... như nhịp đập của sự sống, một lần nữa nhảy động trên hình chiếu khổng lồ của mạng lưới thành phố.
"Sáng rồi! Sáng rồi! Giám sát khu Đông đã khôi phục rồi!"
"Dữ liệu lưu lượng trục đường chính đã truyền về rồi! Đang ổn định!"
"Cách ly mạng đã được dỡ bỏ! Các thiết bị ngoại vi bắt đầu tự kiểm tra!"
"Thị trưởng Trương cuối cùng không nhảy múa nữa rồi... mấy cái nhân vật hoạt hình đó cũng biến mất rồi..."
"Trời đất ơi... thật sự... thật sự quay lại rồi sao?!"
Tiếng reo hò, tiếng lẩm bẩm không thể tin nổi, tiếng thở dốc mang theo niềm vui cực lớn như nước lũ nén bấy lâu nay, nháy mắt phá vỡ con đê tĩnh lặng chết chóc của trung tâm chỉ huy. Các nhân viên kỹ thuật của công an Hồ Đóa như choàng tỉnh sau giấc chiêm bao, lúng túng lao về phía các thiết bị đầu cuối của mình, ngón tay run rẩy bắt đầu tiến hành kiểm tra hệ thống và sửa chữa liên kết. Trên màn hình vòng cung khổng lồ, những dải sáng màu xanh tượng trưng cho sức sống và trật tự của thành phố một lần nữa trôi chảy.
Trịnh Tranh đứng sững tại chỗ, cơ mặt vì căng thẳng quá mức mà khẽ co giật, ông nhìn dòng sông ánh sáng xanh đang trôi chảy lần nữa trên màn hình khổng lồ trước mắt, rồi đột ngột quay sang cái bóng dáng đang kiệt sức tựa vào lưng ghế ở góc kia, ngụm khí đang nén chặt trong lồng ngực cuối cùng cũng thở ra thật dài, mang theo cả tiếng run rẩy. Ông bước vài bước lao đến bên cạnh Chúc Nhất Phàm, muốn nói gì đó, môi run rẩy vài cái nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, cuối cùng chỉ là một phát vỗ thật mạnh vào vai Chúc Nhất Phàm với lực đạo như thể vừa thoát chết trở về.
Chúc Nhất Phàm bị phát vỗ này làm cho cơ thể chao đảo, anh ngẩng đầu lên. Trên mặt anh không có niềm vui của chiến thắng, chỉ có sự mệt mỏi rã rời, tia máu dưới đáy mắt càng dày đặc hơn như mạng nhện. Anh nhếch mép, dường như muốn cười một cái nhưng không thành công.
Ngay lúc này, "cạch... cạch...", chiếc máy in ở góc trung tâm chỉ huy kết nối với máy chủ cũ kỹ vừa trải qua cuộc đua tốc độ sinh tử đột nhiên phát ra tiếng khởi động.
Dưới sự chú ý của mọi người khi dây thần kinh vừa mới thả lỏng lại căng cứng lần nữa, chiếc máy in phun đời cũ bám đầy bụi bặm đó nhè ra một tờ giấy trắng mỏng manh. Trên giấy không có nội dung, chỉ có một lớp bụi vàng vụn li ti, lấp lánh như loại trang trí thiệp chúc mừng đắt tiền, phủ kín mặt giấy một cách quỷ dị. Ở chính giữa lớp bụi vàng rực rỡ này, một dòng chữ Khải màu đen đậm, hiện lên vô cùng rõ ràng:
Tiền cược đến lúc phải trả rồi.
Phía dưới dòng chữ là một hình vẽ phác thảo khuôn mặt nghiêng của một bóng ma nhỏ bé, vẽ nguệch ngoạc mang đậm phong cách vẽ bậy của trẻ con. Bóng ma đó nhe răng cười, như thể đang cười nhạo không thành tiếng.
Chúc Nhất Phàm dán mắt vào dòng chữ đó và cái bóng ma vẽ bậy kia, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, sự mệt mỏi bị xua tan ngay lập tức, chỉ còn lại vẻ sắc lạnh. Anh đưa tay ra, khẽ lướt qua lớp bụi vàng lạnh lẽo trên mặt giấy, đầu ngón tay vê nhẹ một cái.
"Bóng Ma... cuối cùng chúng ta lại gặp nhau rồi." Anh trầm giọng tự nói, giọng nói khàn khàn.
Trên màn hình hiển thị ở góc khuất, một dòng ký tự nhỏ xíu như bong bóng âm thầm hiện ra, lướt nhanh qua rìa giao diện, nhanh đến mức gần như không thể bắt kịp: >> Ghost: Encountered again. Farewell. (Ghost)
